Sau kỳ thi tốt nghiệp Đại học, tôi quyết định "nào ta vi vu một chút". Trên đường đi, tôi bỗng nhiên muốn dừng lại ở một thị trấn nhỏ để tạt vào chuỗi cửa hàng Một Đôla mua... kẹo. Đã gọi là vi vu mà!
Ôm xong một đống kẹo, đến khi ra quầy tính tiền, tôi mới nhận ra rằng mình chỉ có 7 đôla và thẻ tín dụng. Trong khi số kẹo tôimua có giá là 7,28 đôla. Trong khi tôi đang loay hoay rút thẻ ra thì người phụ nữ đứng cạnh tôi cười, xua xua tay, rồi chỉ vào chị ta. Cô bán hàng bảo chị ấy bảo sẽ thanh toán giùm tôi 28 xu.
Tôi không biết tại sao chị ấy không nói mà chỉ cười. Vì người dân ở đây ít lời, hay họ coi giúp một người qua đường là chuyện quá bình thường, không cần phải nói, hay... chị ấy không thể nói chuyện được. Nhưng tôi cũng rối rít cảm ơn.
Khi lái xe ra ngoài, tôi chợt nhìn thấy một phụ nữ trung niên ăn mặc sơ sài, tay cầm tấm biển ghi: "Bị kẹt lại - cần tiền để trở về Michigan". Trong một khoảnh khắc, chợt mắt tôi và mắt chị ta gặp nhau.
Tôi lái đến trạm xăng gần nhất, giải thích cho người bán hàng rằng tôi muốn giúp một phụ nữ bị kẹt lại ở đây, nhưng không có tiền mặt. Tôi muốn anh ấy bán xăng cho tôi, tôi trả bằng thẻ tín dụng, nhưng tôi không lấy xăng mà chỉ lấy hoá đơn. Rồi tôi sẽ đưa hoá đơn cho người phụ nữ đó, chị ấy sẽ mang tới đây, đổi thành tiền. Người bán hàng có thể dùng cái hoá đơn đó để bán xăng cho ai đó đến sau tôi và muốn mua xăng với số tiền tương đương.
Người bán hàng đã phải phì cười vì "cách giúp đỡ của em thật lằng nhằng và phiền phức", nhưng anh ấy khẳng định là sẵn sàng tham gia. Có thể bạn cũng cười tôi y như vậy. Cái cô gái đoảng vị đến mức lên đường vi vu mà quên cả mang theo tiền, 28 xu cũng phải nhờ người khác trả hộ, vậy mà cô ta đang nghĩ ra một phương cách lằng nhằng và phiền phức để giúp đỡ một phụ nữ không quen biết.
Nhưng bạn biết không, đó là bởi vì tôi nhớ tới chuyện năm tôi 13 tuổi, một mùa đông lạnh buốt, tôi không có cách nào đi về nhà được vì tuyết rơi nhiều nên xe bus không chạy, trong khi trường lại ở quá xa nhà. Khi tôi đứng co ro ở bến xe bus, một anh thanh niên xa lạ đạp xe qua, có vẻ rất vội, nhưng vẫn dừng lại và cởi áo khoác của anh ấy đưa cho tôi.
Tôi cũng nhớ lần lái xe đầu tiên đi ra ngoại ô và bị lạc đường, xe bị thủng lốp, và không có lốp dự trữ. Tôi đứng bên đường, hoàn toàn tuyệt vọng cho đến khi có một người dừng lại, hỏi han rồi phóng đi mua một cái lốp xe đúng loại về, và xắn tay áo lắp giúp tôi. Anh ấy nhất định không nhận tiền công hay tiền xăng xe, chỉ nhận đúng tiền cái lốp xe, và cũng không cho tôi biết tên hay địa chỉ.
Và mới mấy phút trước, một phụ nữ hào phóng tặng tôi niềm vui được mang toàn bộ món kẹo yêu thích lên đường. Còn bây giờ, hẳn là đã đến lượt tôi!
Giúp đỡ một người là bạn không chỉ giúp người ấy đâu, bạn đang giúp nhiều người khác nữa trong tương lai bằng đôi bàn tay của người mà bạn giúp đỡ hôm nay đấy!