tag:blogger.com,1999:blog-33973099091678424672024-03-14T17:19:22.503+07:00Góc Tâm HồnGóc tâm hồn, nghệ thuật sống, bài học cuộc sống, hạt giống tâm hồn, học làm ngườiNguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.comBlogger865125tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-56789853838330665912021-09-12T10:43:00.001+07:002021-09-12T10:43:08.230+07:00Lòng vị tha là một kho báu vô giá <p> Câu chuyện “Kho báu vô giá” gửi gắm thông điệp: Lòng vị tha sẽ mang lại phần thưởng lớn hơn nhiều cho những người chịu hy sinh vì người khác.</p><p><br /></p><p>Ngày xưa, có một nạn đói lớn xảy ra trên khắp nước Đức. Một năm nọ, tại một thị trấn nhỏ, một phú ông đã mời 20 đứa trẻ nghèo đến nhà mình và nói với chúng: “Mỗi người các cháu có thể lấy một ổ bánh mì trong chiếc giỏ này. Và kể từ bây giờ, vào giờ này mỗi ngày, các cháu có thể đến đây và lấy một ổ bánh mì cho đến khi nạn đói kết thúc.”</p><p>Giỏ bánh chứa nhiều ổ bánh mì với các kích cỡ khác nhau. Những đứa trẻ nhanh chóng chộp lấy chiếc giỏ và tranh nhau những ổ bánh mì to nhất. Sau khi có bánh trong tay chúng liền chạy đi mà không thèm nói “cảm ơn” với phú ông, ngoại trừ một cô bé. Đó là một cô bé nghèo nhưng mặc bộ quần áo sạch sẽ, tên là Francis, đang rụt rè đứng ở một bên.</p><p><br /></p><p>Francis đợi lũ trẻ chọn xong bánh mì rồi mới lấy cái cuối cùng, cũng là cái nhỏ nhất. Cô bé cảm ơn người đàn ông giàu có và ra về.</p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://1.bp.blogspot.com/-Alw0jf9dyXc/YT13JyNsq7I/AAAAAAACcUQ/uzessnPk06ct0R4v-WC0tG3mEOsVZmcVwCLcBGAsYHQ/s640/long-vi-tha.webp" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="400" data-original-width="640" height="250" src="https://1.bp.blogspot.com/-Alw0jf9dyXc/YT13JyNsq7I/AAAAAAACcUQ/uzessnPk06ct0R4v-WC0tG3mEOsVZmcVwCLcBGAsYHQ/w400-h250/long-vi-tha.webp" width="400" /></a></div><br /><span><a name='more'></a></span><p><br /></p><p>Ngày thứ hai, lũ trẻ vẫn cư xử như ngày hôm trước. Chúng háo hức muốn giật được bánh mì như những chú sói đói đang cố gắng giành thêm thức ăn. Một lần nữa, Francis tội nghiệp chỉ lấy được ổ bánh nhỏ nhất, thậm chí không bằng một nửa những ổ khác. Nhưng khi cô bé mang bánh mì về nhà cho mẹ cắt thì ngạc nhiên thay, rất nhiều đồng bạc mới sáng bóng rơi ra từ trong ổ bánh.</p><p><br /></p><p>Mẹ cô bé đã rất ngạc nhiên và bối rối, bà bảo Francis: “Con hãy đem số tiền này trả lại ngay cho chủ nhân. Những đồng tiền này chắc chắn đã vô tình rơi vào bột làm bánh.”</p><p><br /></p><p>Cô bé Francis ngay lập tức đi đến nhà phú ông để trả lại tiền, nhưng ông nói: “Không có nhầm lẫn gì đâu, ta đã cố ý làm điều đó. Ta đã bỏ tiền vào ổ bánh nhỏ nhất vì ta muốn thưởng cho cháu. Cháu hãy luôn nhớ một điều, người chịu lấy chiếc bánh nhỏ nhất thay vì tranh giành chiếc bánh lớn hơn sẽ nhận được phước lành theo những cách khác, thậm chí tốt hơn nhiều so với những đồng bạc lẫn trong chiếc bánh kia.”</p><p>Vậy là, cô bé Francis đã học được bài học rằng lòng vị tha là một kho báu vô giá. Đó cũng là phẩm chất dễ nhận thấy của một người có trái tim nhân hậu hay bản tính thiện lương. Một người sống vị tha chắc chắn sẽ được mọi người tôn trọng, tin tưởng và ngưỡng mộ vì cách cư xử tử tế của mình. Và phần thưởng cho những người có phẩm chất đáng quý này chắc chắn sẽ là một cuộc sống ấm no và hạnh phúc.</p><p><br /></p><p>Ngọc Chi (Theo Sound of Hope Network)</p><p>nguồn trithucvn.org</p>Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-48000805253360604192020-12-14T07:00:00.001+07:002020-12-14T07:00:14.415+07:00Bông lục bình - Sĩ Huỳnh<p>Hồi đó, đã lâu lắm rồi tôi đi quay phim ở Tháp Mười là một huyện vùng sâu của tỉnh Đồng Tháp. Xe từ Sài Gòn xuống, qua Trung Lương, đến ngã ba An Hữu thì quẹo phải. Đi miết, đi miết. </p><p>Đoàn phim đóng đô tại bệnh viện 30/4 thuộc thị trấn Mỹ An, cạnh một con kênh lớn, tàu ghe thường xuyên qua lại. Đa số thanh niên trong đoàn ra tắm ở dòng kênh, tha hồ bơi lặn. Mỗi chiều khi đi quay về, tắm rửa xong là chúng tôi ra bến đò qua chợ.</p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://1.bp.blogspot.com/-TIpwZJl6dz4/X9LXaAP1hAI/AAAAAAACTaE/EbM63ySOkvMnzIJjCZLUEt5RzYcrg9QkgCLcBGAsYHQ/s435/bong-luc-binh.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="293" data-original-width="435" src="https://1.bp.blogspot.com/-TIpwZJl6dz4/X9LXaAP1hAI/AAAAAAACTaE/EbM63ySOkvMnzIJjCZLUEt5RzYcrg9QkgCLcBGAsYHQ/s320/bong-luc-binh.jpeg" width="320" /></a></div><br /><span><a name='more'></a></span><p>Chợ Mỹ An bán đủ thứ, từ cây kim, sợi chỉ cho đến quần áo, thức ăn. Tiệm cơm đoàn phim hay ghé vừa ngon vừa rẻ. Ăn uống no say xong, một số anh em rủ nhau đi chơi bi-da, số khác uống cà phê, phụ nữ thì đi xem áo quần, trang sức, mỹ phẩm.</p><p><br /></p><p>Bệnh viện bố trí cho đoàn phim ở một khu biệt lập, có lẽ là nhà ở của nhân viên, nhưng chỉ thấy có vài người. Chỗ ở gồm ba dãy, hai dãy đối diện nhau, dãy còn lại nhìn qua là đường xuống nhà ăn tập thể, chính giữa là vuông sân rộng lớn, có lưới bóng chuyền với vạch phát bóng và khu phát bóng đầy đủ. Chúng tôi chia nhau những căn phòng rộng khoảng 15 mét vuông, có sẵn những chiếc giường đôi và chiếu gối. Hai dãy của nam kế nhau, phía bên kia sân là của nữ. Sát lề sân chỗ nào cũng có vài băng ghế đá. Chiều mát chúng tôi thường ra ngồi chơi, đọc sách, xem đấu bóng chuyền. </p><p><br /></p><p>Mỗi ngày chúng tôi phải đi quay rất xa. Đi bằng tàu lớn. Ăn sáng xong, 7 giờ là tàu chạy, chạy hoài chạy hoài, 10 giờ mới đến bối cảnh. Đó là một căn nhà lá trên sông, cách bờ mươi mét. </p><p><br /></p><p>Đi trên tàu, mọi người trò chuyện râm ran, vài người chụm lại bên bàn cờ tướng. Sáng nước ròng, những dề lục bình trôi xuôi, bông điên điển nở vàng, lung linh sóng. </p><p><br /></p><p>Đến bối cảnh, anh em xuống đồ, máy quay, phục trang, đạo cụ. Các vật tư khác như phản quang, đường ray xe trượt (dolly) hoặc thiết bị đèn mỗi ngày quay xong là xếp lại để trong góc nhà. Nhân viên hoá trang bắt đầu làm việc. Diễn viên lo học thoại, đạo diễn xem kịch bản phân cảnh để dặn dò. Tổ quay dàn dolly, đặt máy. Gần một tiếng sau, cảnh quay đầu tiên trong ngày bắt đầu. Tiếng “action” của đạo diễn vang lên, máy chạy rè rè, các diễn viên khởi động. </p><p><br /></p><p>Trưa, anh kịch vụ đi mua cơm hộp ở chợ đâu đó mang về, cả đoàn ngồi tụm năm tụm ba dùng bữa. Cơm ở đây nấu ngon mà rẻ. Ai ăn một hộp không no thì có cơm thêm và dưa leo, rau cải. Gió mát rượi từ dòng kênh ùa lên làm khô những giọt mồ hôi trên trán những người làm việc nơi hiện trường. Những tiếng cười đùa vui vẻ. </p><p><br /></p><p>Lúc chiều về, lên tàu thì nắng đã tắt. Mọi người được nghỉ ngơi ba tiếng khi tàu chạy. Dòng kênh nước lớn mênh mông, thấp thoáng xa xa những chuyến đò ngang đò dọc, con tàu của khách thương hồ trôi xuôi về những miền xa lắc. </p><p><br /></p><p>Chúng tôi về đến bệnh viện, thảy ba lô vô phòng rồi ào ra kênh tắm. Nước lớn sát mép cầu xi măng, tôi nhảy ùm xuống kênh bơi lặn. Dòng nước sạch, trong xanh khiến mọi người thích thú. Ở Sài Gòn, đi hồ bơi cũng không có được cảm giác như vậy. Chúng tôi thấy gần gũi hơn với môi trường trong lành, có cảm giác như đang ở vùng thiên nhiên hoang dã. </p><p><br /></p><p>Rồi có nhiều bữa quay đêm, bối cảnh trong bệnh viện hoặc ở một nhà dân, một khúc đường ngoài thị trấn Mỹ An, hai bên là ruộng đồng bát ngát. Đoàn phim đặt nhà ăn tập thể nấu ca ba. Có hôm là cháo thịt, hôm hủ tíu, có bữa bánh canh. Nhà ăn nấu rất ngon, tôi để ý không khi nào còn thừa mứa. Ban đêm nhà ăn còn phục vụ cả nước uống và cà phê. Chúng tôi quay, sớm lắm là 11 giờ đêm mới kết thúc. </p><p><br /></p><p>Thời đó, các đoàn phim khác đi đâu đều có mang theo hai chị cấp dưỡng để phục vụ ăn uống. Riêng đoàn này, vì tính chất đặc biệt như đi quay sông nước, không có chỗ nấu ăn nên không có cấp dưỡng. Nhưng chúng tôi được cái may mắn là ở vùng này cơm nấu quá ngon, giá cả phải chăng, thức ăn đa dạng.</p><p><br /></p><p>Xa nhà lâu ngày, tuổi còn trẻ nên dễ phát sinh tình cảm. Tôi quen bé hoá trang tên T.V mới có 23 tuổi. T.V ở phòng đối diện, cách cả một vuông sân, chung với cô tổ trưởng hoá trang và hai diễn viên nữ. Chiều nào cơm nước xong tôi đều qua đấy, ngồi ngoài băng đá hút thuốc, chờ đợi. Nhưng thật ra T.V chẳng có hẹn hò gì cả. Cô ấy cứ ở miết trong phòng. Có hôm tôi nghe cô diễn viên nói:</p><p><br /></p><p>Ảnh ngồi đợi ngoài ghế đá kìa.</p><p>Một lúc sau T.V mới ra, mĩm cười hỏi tôi:</p><p>Anh không đi cà phê với mấy ảnh à?</p><p><br /></p><p>Tôi vui lắm, đáp lời:</p><p>Không. Anh ở nhà, qua đây chờ em ra nói chuyện chơi.</p><p>Thật ra T.V rất ít nói, nhưng không hiểu tại sao với tôi cô ấy thật linh hoạt, nói chuyện nhiều và còn hay nữa. Chúng tôi nói đủ chuyện trên đời, từ chuyện đoàn phim đến chuyện sách báo. Tôi biết T.V rất mê đọc sách, truyện nên hỏi:</p><p><br /></p><p>Em xem “Vĩnh biệt Gun-xa-rư “ của Ai-ma-tốp chưa?</p><p>Dạ chưa anh. Của Liên Xô hả anh?</p><p>Ừ, nhưng ông này là người Kyrgyzstan, viết văn bằng hai thứ tiếng luôn, tiếng Nga và tiếng Kyrgyzstan. </p><p>Hay lắm hả anh.</p><p>Tuyệt vời. Anh đọc đi đọc lại ba lần rồi đó. Để về Sài Gòn anh đưa em xem.</p><p>Dưới cặp mắt của anh em đoàn phim, tôi và T.V giống như một cặp đôi vừa mới kết. T.V đối với tôi có lẽ cũng có nhiều xúc cảm. Nhưng tôi chưa bao giờ có ý định tiến thêm bước nào nữa, chưa bao giờ dám nắm lấy tay cô ấy chứ đừng nói là một nụ hôn. Chỉ có một lần khi đi đò qua sông, tôi xuống trước và nắm tay cô ấy đỡ xuống sau. Chỉ có nhiêu đó thôi mà đêm về không ngủ được. Lần khác, hai đứa ngồi băng đá chờ ăn ca ba, khi mọi người đã vào nhà ăn hết, tôi và T.V đứng lên vào sau. Không biết tay của chúng tôi đã đan nhau tự lúc nào. </p><p><br /></p><p>T.V có đạo gốc Công Giáo. Một bữa uống nước gần nhà cô ấy tôi giả bộ nói:</p><p><br /></p><p>Anh muốn theo đạo để cưới em. Em thấy được không?</p><p>T.V hơi ngạc nhiên một chút:</p><p><br /></p><p>Không được đâu. Ba mẹ em khó lắm, không chịu rể có một đời vợ đâu. </p><p>Tôi nhìn T.V mà thương quá. Từng tuổi này mà cô ấy chưa có bạn trai, cũng chẳng quan tâm gì về chuyện ấy. Tôi cảm thấy mình đang chơi một trò đùa ác độc. Dừng lại thôi tôi ơi, tội nghiệp con gái người ta lắm. </p><p><br /></p><p>Vậy là tôi không chủ động quan hệ với T.V nữa. Mỗi đứa lại đi mỗi đoàn nên ít gặp nhau. Thêm mấy năm trôi qua, tôi thấy T.V vẫn ở vậy không lấy chồng. Cả bạn trai cũng không. </p><p><br /></p><p>Một lần khác, tôi bệnh phải nằm viện, khoa tim mạch bệnh viện Chợ Rẫy. Tôi nằm thiêm thiếp trên giường, vừa mở mắt ra đã T.V ngồi bên cạnh. T.V đi với một chị bạn vào thăm tôi, ân cần hỏi han và khuyên tôi ráng giữ gìn sức khỏe. Tôi cảm động lắm, định nắm lấy tay T.V nhưng không dám. Rồi cô ấy ra về, ánh mắt buồn rười rượi.</p><p><br /></p><p>Một thời gian rất lâu sau, một hôm tôi và thằng đệ đang đi tìm nhà làm bối cảnh quay phim ở quận 7, thấy một căn nhà đúng như trong kịch bản liền ghé vô xin quay. Tiếp tôi là ông chủ nhà tóc đã hoa râm. Ông đồng ý cho đoàn phim thuê nhưng căn dặn:</p><p><br /></p><p>Nhà này chỗ nào cũng quay được hết, trừ một phòng trên lầu. Phòng đó của con gái tôi, nó đang bên Mỹ. Để tôi đưa mấy anh đi xem nhé.</p><p>Ông chủ vừa đi vừa nói:</p><p><br /></p><p>Con gái tôi hồi trước cũng làm hãng phim đó chứ. </p><p>Tôi thắc mắc:</p><p>Con gái bác làm khâu nào trong đoàn phim vậy?</p><p>Nó làm hoá trang.</p><p><br /></p><p>Tôi hồi hộp:</p><p>Con gái bác tên gì?</p><p>Nó tên là T.V.</p><p><br /></p><p>(20/5/2020)</p><p>Sĩ Huỳnh</p><p><a href="http://sihuynh.home.blog/" target="_blank">http://sihuynh.home.blog/</a></p>Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-26565386469409035602020-12-11T09:14:00.004+07:002020-12-11T09:14:30.578+07:00Tiếng mưa đêm (Tạp bút) - Sĩ Huỳnh<p> Như có đêm mưa nào thao thức, lắng tiếng rì rào ngoài sân, trên ngọn cây, mái tôn nghèo, đằng sau khu vườn nhỏ. Gió mang hơi lạnh len vào khe cửa, trong bóng tối như ngưng đọng từng vạt khói sương. Tiếng chó sủa xa, tiếng con ngỗng kêu khuya, tiếng chuột chạy ngoài bồ lúa. Có đêm mưa nào êm đềm như ở quê tôi, đến bây giờ, nhắm mắt lại và lắng nghe vẫn không phải là mường tượng, mà chính thật là một đêm mưa dai dẳng.</p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://1.bp.blogspot.com/-TZUi--ruk54/X9LVkY_nNxI/AAAAAAACTZ4/IZXJXVSVXUIW5O0_GtghZoNvgtJV3AQCQCLcBGAsYHQ/s400/mua-dem.gif" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="226" data-original-width="400" src="https://1.bp.blogspot.com/-TZUi--ruk54/X9LVkY_nNxI/AAAAAAACTZ4/IZXJXVSVXUIW5O0_GtghZoNvgtJV3AQCQCLcBGAsYHQ/s320/mua-dem.gif" width="320" /></a></div><br /><span><a name='more'></a></span><p>Tôi choàng dậy, mắt ráo hoảnh. Ngắm nhìn những người thân đang cuộn mình trong chăn ấm mà lòng cũng ấm theo. Dường như đêm nay mùa đông đang về, dù cơn lạnh chỉ dịu dàng, phơn phớt. Ước một lần miền Nam có mùa đông, để nghe niềm thương thấm vào thịt da, nghe nỗi nhớ buốt vào xương cốt. </p><p><br /></p><p>Ba năm, tôi đã trải qua nhiều đêm như thế này. Miền quê và cơn mưa rỉ rả thâu đêm suốt sáng. Thời giờ ngựa chạy tên bay, mới đó mà đã qua ba mùa mưa với biết bao kỷ niệm. </p><p><br /></p><p>Buổi chiều gió thốc, lá chùm ruột khô rụng đầy sân. Những bụi chuối xào xạc mé vườn. Hai con chó mực đuổi nhau trên đống củi khô, gầm gừ vui nhộn. Hai đứa nhỏ đạp xe chạy vòng trong sân. Dáng mẹ thấp thoáng sau vườn rau xanh thắm. Trời vẫn trong xanh, không một vệt mây đen. Bầy chim ríu rít bay về tổ. </p><p><br /></p><p>Buổi tối cơm nước xong, bên ngoài gió đứng. Vẫn chưa có dấu hiệu của một trận mưa. Không khí nực nồng, chiếc quạt trần lơ đểnh xoay vòng, tỏa xuống những cuộn gió uể oải. Cả nhà ngồi trò chuyện bên chiếc bàn ăn ghép đôi hình chữ nhật. “Chắc không mưa đâu”- có ai đó nói. Người khác tiếp lời: “Mưa đi cho mát. Mấy đêm rồi nóng quá”. Mẹ vừa dọn bàn vừa nói:”Đêm nay mưa lớn đó. Kiến vô đầy nhà kia. Nãy có con bò cạp nữa”. Vợ tôi hỏi, giọng lo sợ:”Đâu rồi mẹ?”. Mẹ đáp:”Con chó nó vồ chết rồi”. Em tôi ngạc nhiên:”Phải hôn đó. Nghi quá. Ha ha”.</p><p><br /></p><p>Mười giờ, mưa phùn lắc rắc, gió thốc từng cơn. Có “ba Sĩ” và “má Hai” về, mấy đứa nhỏ thức khuya thoải mái. Những hôm vợ chồng tôi về trễ, 10 giờ đêm mới tới nhà, lũ nhỏ vẫn còn thức đợi. Nhắc tới bầy trẻ, chợt thấy xót xa, thương bé Nhót. Chiều ba Sĩ và má Hai đi lễ, Nhót chạy theo thỏ thẻ:”Cho con đi với”. Vợ tôi dỗ dành:”Nhót ở nhà chơi ngoan, má Hai và ba Sĩ đi chút về hà”. Nhót cúi gằm mặt, buồn xo. Vợ chồng đi rồi, mẹ Nhót vào đón. Tan lễ xong về nhà không thấy Nhót, hai vợ chồng mất vui và hối hận. Vợ tôi bảo:”Tại lỡ hứa với nhà Chúa nên phải đi, chứ nếu không em ở nhà chơi với con rồi. Hồi nãy đi, nhìn Nhót buồn mà cảm thấy xót quá”. </p><p><br /></p><p>Rồi mưa lớn, sấm chớp từng cơn. Hai con Mực chạy vào nhà, nằm khoanh tròn dưới bàn ăn, ngóng ra khoảnh sân ngập nước. Người lớn còn thức chuyện trò nên bầy trẻ vẫn chạy nhảy loanh quanh. Chiếc ti vi vẫn đang phát sóng phim hoạt hình thiếu nhi, không nghe được âm thanh vì bị tiếng mưa lấn át. </p><p><br /></p><p>Khuya. </p><p><br /></p><p>Mưa rả rích ngoài hiên, trên mái nhà, bên vườn chuối. Mưa xào xạc từng cơn. Tiếng mưa có lúc như lấn lướt tất cả mọi âm thanh, rồi trở lại dặt dìu, không hứa đến bao giờ mới tạnh. Thật kỳ lạ, chưa bao giờ tôi có thể say giấc trong những đêm mưa dai dẳng. Dường như tôi phải thức để nghe mưa, để cảm nhận cơn lạnh miền quê thấm hồn lữ thứ. </p><p><br /></p><p>(21/7/2020)</p><p>SĨ HUỲNH</p><p><a href="http://sihuynh.home.blog/" target="_blank">http://sihuynh.home.blog/</a></p>Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-36657693179515704772020-12-02T10:10:00.009+07:002020-12-02T10:10:59.440+07:00Gia tài của anh chàng bủn xỉn<p>Ở ngôi làng nọ, có một anh chàng rất bủn xỉn. Anh ta lúc nào cũng lo lắng những đồng tiền vàng của mình sẽ bị vơi đi. Anh chàng bủn xỉn quyết định đem tất cả vàng của mình đặt trong một chiếc hũ chôn ở một nơi bí mật trong vườn nhà.</p>
<div class="separator" style="clear: both;"><a href="https://1.bp.blogspot.com/-Ku7vTKi67m4/X8cEqBA0LGI/AAAAAAACSwA/IwxNVM-Dx4s3N34IHG5HWWVyg7SqyxlvgCLcBGAsYHQ/s736/Hu-vang-1.jpg" style="display: block; padding: 1em 0px; text-align: center;"><img alt="" border="0" data-original-height="491" data-original-width="736" src="https://1.bp.blogspot.com/-Ku7vTKi67m4/X8cEqBA0LGI/AAAAAAACSwA/IwxNVM-Dx4s3N34IHG5HWWVyg7SqyxlvgCLcBGAsYHQ/s320/Hu-vang-1.jpg" width="320" /></a><span></span><a href="https://1.bp.blogspot.com/-Ku7vTKi67m4/X8cEqBA0LGI/AAAAAAACSwA/IwxNVM-Dx4s3N34IHG5HWWVyg7SqyxlvgCLcBGAsYHQ/s736/Hu-vang-1.jpg" style="display: block; padding: 1em 0px; text-align: center;"><br /></a></div>
<a name='more'></a>
<p>Mỗi ngày anh ta len lén đi ra vườn, đào cái hũ lên là đếm từng đồng tiền vàng một, để chắc rằng chúng còn nguyên ở đó. Anh ta cứ làm như thế đều đặn hàng ngày. Một hôm có một tên trộm nhìn thấy anh này đang ngó trước ngó sau và lén lút đi vào trong vườn, tên trộm nghĩ anh chàng bủn xỉn chắc chắn đang giấu gì đó trong vườn. Tên trộm bèn theo chân anh ta và tối hôm đó tên trộm đã lấy mất đi hũ vàng của anh bủn xỉn.</p>
Như thường lệ, anh chàng bủn xỉn lại ra vườn để kiểm tra hũ tiền vàng của mình và phát hiện nó đã biết mất, không còn gì cả. Anh ta khổ sở, vật vã, khóc lóc một cách khủng khiếp cứ như thể anh ta chẳng còn thiết sống nữa. Đang gào thét khóc lóc, vò đầu bứt tai, có một người đi qua nhìn thấy và hỏi anh ta chuyện gì đã xảy ra. <div><br /></div><div><i> “Vàng của tôi, tiền của tôi, đã mất hết rồi, ai đó đã lấy hết vàng của tôi rồi” </i>– Anh ta tuyệt vọng khóc lóc và kể cho người qua đường nghe. </div><div><br /></div><div> Người qua đường lấy làm lạ hỏi: <i>“Vàng? Anh để vàng ở trong cái hố này à? Sao anh lại đặt những đồng tiền vàng của mình ở trong cái hố này thế? Sao không cất ở trong nhà, để khi cần xài thì có thể dễ dàng lấy ra dùng?” </i></div><div><br /></div><div><i> “Xài tiền ư?”</i> Anh chàng bủn xỉn trợn tròn mắt lên nhìn người qua đường một cách sửng sốt: <i>“Tôi chưa bao giờ đụng tới một đồng vàng nào của mình cả? Tại sao phải tiêu xài những đồng tiền vàng của tôi. Tôi không bao giờ nghĩ đến việc tiêu chúng cả.” </i></div><div><br /></div><div> Nghe thế, người qua đường bèn nhặt một cục đá, thảy vào trong hố và nói: <i>“Nếu như thế, anh hãy cứ chôn cục đá này ở đây đi, tôi nghĩ nó cũng có giá trị như những đồng tiền vàng của anh đấy.” </i></div><div><br /></div><div> Tiết kiệm, chi tiêu hợp lý là một thói quen tốt mà chúng ta nên hướng đến, nhưng nếu bạn bủn xỉn keo kiệt thái quá, chỉ vì muốn có tài sản để cất đi thì những gì mà bạn tích cóp được cũng sẽ không có giá trị gì cả, chỉ giống như một cục đá chôn dưới đất mà thôi! </div><div><br /></div><div> Theo Moral Stories </div><div>Minh Nguyệt</div>Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-55175507908015870132019-10-20T06:00:00.000+07:002019-10-20T06:00:10.006+07:00Cho đi là hạnh phúc hơn nhận vềMột hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư này vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên “người bạn của sinh viên” vì sự thân thiện và tốt bụng của ông đối với học sinh.<br />
<br />
Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giày cũ nằm giữa đường. Họ cho rằng đó là đôi giày của một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gần bên, có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<img border="0" data-original-height="426" data-original-width="640" height="266" src="https://1.bp.blogspot.com/-Spl-UqTq3vo/XaPdyU5DisI/AAAAAAACC5A/TwQEUlDNCCIIAbFjHbtyXm9015VkKSAOwCLcBGAsYHQ/s400/doi-giay-nong-dan.jpg" width="400" /></div>
Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: “Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giày của ông ta rồi thầy và em cùng trốn vào sau những bụi cây kia để xem thái độ ông ta ra sao khi không tìm thấy đôi giày.”<br />
<a name='more'></a><br />
<br />
Vị giáo sư ngăn lại: “Này, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc mua vui cho bản thân. Nhưng em là một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều nhờ vào người nông dân này đấy. Em hãy đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giày của ông ta và chờ xem phản ứng ông ta ra sao.”<br />
<br />
Người sinh viên làm như lời vị giáo sư chỉ dẫn, sau đó cả hai cùng trốn vào sau bụi cây gần đó.<br />
<br />
Chẳng mấy chốc người nông dân đã xong việc và băng qua cánh đồng đến nơi đặt giày và áo khoác của mình. Người nông dân vừa mặc áo khoác vừa xỏ chân vào một chiếc giày thì cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong, ông ta cúi xuống xem đó là vật gì và tìm thấy một đồng tiền. Sự kinh ngạc bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật hai mặt đồng tiền qua lại và ngắm nhìn thật kỹ. Rồi ông nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giày còn lại.<br />
<br />
Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhân lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giày. Với cảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân quỳ xuống, ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình. Ông bày tỏ sự cảm tạ đối với bàn tay vô hình nhưng hào phóng đã đem lại một mòn quà đúng lúc cứu giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn khi người vợ bệnh tật không ai chăm sóc và đàn con đang thiếu ăn.<br />
<br />
Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt giàn giụa. Vị giáo sư lên tiếng: “Bây giờ em có cảm thấy vui hơn lúc trước nếu như em đem ông ta ra làm trò đùa không?”<br />
<br />
Người thanh niên trả lời: “Giáo sư đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói mà trước đây em không hiểu: “Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về”.<br />
<br />
<i>(Sưu tầm)</i>Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-47454267809134997612019-10-18T06:00:00.000+07:002019-10-18T06:00:01.235+07:00hãy cho biết tên của bà lao công trong trường ta?<b>Khi tôi đang còn học năm thứ hai trường nữ hộ sinh, một ngày nọ, vị giáo sư già cho chúng tôi làm bài kiểm tra. Việc đầu tiên của tôi là lướt mắt qua toàn bộ các câu hỏi. Không có câu nào quá khó, vì tôi vốn là cô học trò thông minh! Duy chỉ có câu hỏi cuối cùng làm tôi bật ngửa người: Chị hãy cho biết tên của bà lao công trong trường ta?</b><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<img border="0" data-original-height="415" data-original-width="651" height="253" src="https://1.bp.blogspot.com/-Pf8s3Vo_cSA/XaPaGwi73II/AAAAAAACC40/5QDZjy24r-848vcxZUCNRCcSAHcpjKmIACLcBGAsYHQ/s400/co-lao-cong.jpg" width="400" /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<a name='more'></a><br />
<br />
Trời đất ạ! Bà lao công thì có liên quan gì tới chuyện đỡ đẻ và chăm sóc sản phụ kia chứ? Ngày nào tôi chẳng gặp bà. Bà ấy già lắm rồi, chẳng biết là 60 hay đã 70 tuổi. Mặt nhăn nheo, dáng vẻ khắc khổ, bà hầu như không bao giờ nói tiếng nào, suốt ngày chỉ cắm cúi cầm giẻ, cầm chổi lau nhà. Nhiều khi cả bọn chúng tôi vừa bô bô tán chuyện vừa đi trên hành lang, không thèm tránh lối cho bà lão đang còng lưng lau sàn nhà. Trông bà lão vội vàng né sang một bên, có lúc lòng tôi cũng cảm thấy hơi nao nao.<br />
<br />
Một lần nọ, mải chạy, một cô bạn tôi vấp té đánh đổ bịch sữa đang uống dở ra sàn. Bà lão tội nghiệp vội lắp bắp: <i>“Các cô để đấy cho già. Các cô vội, cứ làm việc của mình đi. Đây là việc của già mà!”.</i><br />
<br />
<br />
Chỉ có thế thôi thì làm sao tôi biết họ và tên của bà? Mà có biết cũng chẳng để làm gì. Bà ấy chẳng qua chỉ như cái bóng âm thầm bên lề cuộc sống sôi động đang cuốn hút lũ sinh viên ồn ào chúng tôi. Tôi quyết định để trống câu trả lời. Cũng không có gì là quan trọng. Miễn tôi trả lời xuất sắc những câu hỏi liên quan tới chuyên môn là được.<br />
<br />
Vài ngày sau, vị giáo sư trả lại bài kiểm tra. Ông chậm rãi nói:<br />
<br />
<i>“Đa số các em đều viết được. Nhưng tôi lo ngại rằng nếu cứ cái đà này khi tốt nghiệp lớp ta sẽ cho ra trường toàn là những… người máy. Đó sẽ là một thảm họa!”</i><br />
<br />
Phía dưới, lũ học trò chúng tôi lao xao, không hiểu thầy muốn nói gì.<br />
<br />
<i>“Nghề của các em là chăm sóc, giúp đỡ những người phụ nữ trong những giờ phút đau đớn nhất và cũng là hạnh phúc nhất trong đời. Các em là thiên thần hộ mệnh cho những sinh linh mới. Nỗi đau của họ cũng phải là nỗi đau của chính các em<br />
<br />
Nghề nghiệp của các em cần những con người nhạy cảm, biết quan tâm, nâng đỡ số phận của mọi người, dù họ là mệnh phụ phu nhân, một ngôi sao hay chỉ là một bà quét rác. Một bà lão cần mẫn phục vụ các em năm này qua năm khác mà các em cũng không thèm biết tên, không biết hoàn cảnh của bà ấy là một điều đáng để các em cần suy nghĩ. Vì thế, thầy cho rằng toàn bộ số bài kiểm tra của lớp ta đều không đạt yêu cầu”.</i><br />
<br />
Một bài học nhớ đời đối với tôi! Sau này, tôi dò hỏi và biết được tên của bà lão là Dorothy. Bà đã làm việc ở đây gần nửa thế kỷ, từ lúc còn con gái. Hai người con trai của bà đã hy sinh trong chiến tranh. Bà ấy có quyền nghỉ hưu nhưng vẫn xin ở lại làm việc không lương.<br />
<br />
Trong cuộc sống ngày càng tất bật, hãy dành cho một một ít thời gian để quan tâm đến những người xung quanh, đừng biến mình thành người máy các bạn nhé!<br />
<i>(Sưu tầm)</i>Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-56572348804872528082019-10-16T06:00:00.000+07:002019-10-16T06:00:09.923+07:00Người không muốn cậu giống như con cáo, mà muốn cậu giống như con sư tử<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<img border="0" data-original-height="534" data-original-width="800" height="267" src="https://2.bp.blogspot.com/-SnmRKnMENxk/XaPXUPBdpsI/AAAAAAACC4o/Betw8AyFA-IEy2QL2WfaAIWTQMp9QtLzACLcBGAsYHQ/s400/su-tu.jpg" width="400" /></div>
Ngày xửa ngày xưa, có một chàng trai rất lười biếng. Anh ta luôn muốn tìm cách kiếm sống dễ dàng hơn để nuôi bản thân. Một ngày nọ khi anh ta đang tìm thứ gì đó để ăn thì thấy một trang trại trồng cây ăn quả…<br />
<br />
Anh ta nhìn quanh và không thấy ai trông giữ trang trại nên quyết định sẽ ăn trộm một vài quả. Nhưng ngay khi anh ta trèo lên cây thì người nông dân đã nhìn thấy và chạy đến để bắt anh. Chàng trai lười biếng nhìn thấy người nông dân cầm gậy chạy đến thì sợ quá liền chạy trốn vào khu rừng gần đó.<br />
<br />
Sau một khoảng thời gian loanh quanh trong khu rừng thì bỗng nhiên anh nhìn thấy một cảnh tượng “kỳ lạ”. Có một con cáo đang chơi đùa một mình. Nó chỉ có hai chân nhưng vẫn bò trên mặt đất một cách hạnh phúc. Chàng trai lười biếng nghĩ: “Làm sao con cáo này có thể sống trong tình trạng như vậy?! Nó không thể chạy, làm thế nào nó có thể tự kiếm ăn hoặc sống sót trước sự đe dọa của các con động vật khác?”<br />
<br />
Đột nhiên, anh thấy một con sư tử tiến về phía con cáo với một miếng thịt trong miệng. Tất cả các con động vật quanh đó đều bỏ chạy và chàng trai lười biếng cũng trèo lên cây để tự bảo vệ mình. Nhưng con cáo vẫn ở đó, nó không có khả năng chạy bằng hai chân. Tuy nhiên, những gì xảy ra tiếp theo khiến chàng trai lười biếng vô cùng ngạc nhiên. Con sư tử đã để lại một miếng thịt cho con cáo!<br />
<br />
Chàng trai lười biếng cảm thấy hạnh phúc khi thấy “sự an bài của Chúa”. Anh ta nghĩ rằng Chúa là người tạo ra tất cả nên hẳn là luôn có một sự an bài nào đó để chăm sóc cho những gì Người đã tạo ra. Anh cảm thấy rằng chắc Chúa cũng phải có sự an bài nào đó cho mình. Vì vậy, anh ta rời khỏi khu rừng và tìm một chỗ bên vệ đường để ngồi chờ ai đó cũng mang đồ ăn cho mình…<br />
<br />
Thời gian trôi qua, chàng trai lười biếng vẫn tiếp tục ngồi nhìn con đường để chờ đợi thức ăn. Anh ta đợi ở đó 2 ngày mà vẫn không có ai mang thức ăn cho! Cuối cùng anh không thể chịu đựng được cơn đói và rời đi.<br />
<br />
Anh ta gặp một nhà hiền triết già trên đường đi. Anh kể mọi chuyện xảy ra với nhà hiền triết. Nhà hiền triết cho anh ta một ít thức ăn và nước uống. Sau khi ăn xong, chàng trai lười biếng hỏi nhà hiền triết: <i>“Ôi nhà thông thái, Chúa đã tỏ lòng thương xót đối với con cáo què quặt, nhưng tại sao Chúa lại tàn nhẫn với tôi như vậy?”</i><br />
<br />
Nhà hiền triết già đáp lại với nụ cười: <i>“Đúng là Đức Sáng thế có sự an bài cho mỗi người. Cậu rõ ràng cũng là một phần trong sự an bài của Người. Nhưng con trai, cậu đã hiểu sai điểm hóa của Người. Người không muốn cậu giống như con cáo, mà muốn cậu giống như con sư tử.”</i><br />
<br />
<i>Theo Moral Story<br />
Ngọc Chi biên dịch</i>Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-79022052450082854862019-10-14T08:57:00.000+07:002019-10-14T08:57:40.684+07:009 điều làm cuộc sống của bạn trở nên dễ dàng hơn<b>Nhiều người vẫn nói rằng cuộc sống này thật quá khó khăn, hàng ngày bạn phải đối mặt với bao nhiêu thứ khiến bạn mệt mỏi, chán nản… Cuộc sống luôn là chuỗi vòng quay không ngừng, nó vẫn luôn diễn ra dù bạn muốn hay không.</b><br />
<br />
Tuy nhiên, vẫn còn có một số mẹo nhỏ sẽ khiến bạn cảm thấy cuộc sống không quá khó khăn như bạn nghĩ.<br />
<br />
Hãy thực hiện những điều này thường xuyên, bạn sẽ cảm thấy hóa ra để có cuộc sống dễ dàng, đơn giản cũng không quá khó.<br />
<br />
<b>1. Hãy mỉm cười</b><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<img border="0" data-original-height="426" data-original-width="640" height="266" src="https://1.bp.blogspot.com/-KITZ-1hqVQg/XaPUxZydedI/AAAAAAACC30/nsibRlyJ1IYhRYi1HbdNqPc0EaY4cJjUACLcBGAsYHQ/s400/mim-cuoi.jpg" width="400" /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
(Ảnh: Thạch Thanh Bình)</div>
<br />
<a name='more'></a><br />
Mỉm cười thật lòng từ trong tim sẽ khiến bạn mạnh mẽ hơn. Chất dẫn truyền thần kinh gọi là endorphin (một chất dẫn truyền thần kinh trong não bộ có tác dụng tạo cảm xúc tích cực, cải thiện tâm trạng, giảm đau…) sẽ được tạo ra khi bạn mỉm cười, giúp bạn cảm thấy vui vẻ hơn, giảm căng thẳng rất nhiều. Hơn nữa, nụ cười luôn luôn làm chúng ta xích lại gần nhau hơn bất kỳ phương thức nào khác.<br />
<br />
<b>2. Học hỏi</b><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<img border="0" data-original-height="640" data-original-width="960" height="267" src="https://1.bp.blogspot.com/-m8dpD0NO-zI/XaPVEuVoyfI/AAAAAAACC38/lTzUEGjeRgEeEKLgZRZsXe_KscTiXhQ0ACLcBGAsYHQ/s400/learning.jpg" width="400" /></div>
Không ngừng học hỏi sẽ khiến khả năng thích ứng của bạn được đề cao lên. Có thể một lúc nào đó bạn cần phải thay đổi công việc, thì việc học hỏi cái mới sẽ giúp ích rất nhiều cho bạn, sẽ đem đến cho bạn những tri thức cũng như cơ hội phát triển. Thêm vào đó, tinh thần học hỏi còn giúp bạn tập trung và tìm ra được mục đích trong cuộc sống của mình.<br />
<br />
<b>3. Biết cách tự điều chỉnh</b><br />
Trong thời đại dễ dàng thay đổi như hiện nay, thì việc thích ứng theo xu hướng là khá cần thiết. Khi bạn biết cách điều chỉnh cho phù hợp với hoàn cảnh xung quanh sẽ giúp bạn cải thiện các mối quan hệ với bạn bè và đồng nghiệp.<br />
<br />
<b>4. Thấu hiểu</b><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<img border="0" data-original-height="901" data-original-width="1350" height="267" src="https://3.bp.blogspot.com/-_4aN-1RzE_o/XaPVTHetG0I/AAAAAAACC4A/oQcBAZSYHBAqHRyqhmUfd5bj4v1tHjZeQCLcBGAsYHQ/s400/thau-hieu.jpg" width="400" /></div>
Hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để có thể thấu hiểu cho họ, dùng những tiêu chuẩn tương tự để hiểu người khác cũng như khi bạn kỳ vọng những gì từ họ. Thấu hiểu sẽ giúp bạn có thêm nhiều bạn bè hơn.<br />
<br />
<b>5. Khoan dung</b><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<img border="0" data-original-height="481" data-original-width="687" height="280" src="https://3.bp.blogspot.com/-uO3X4Dqmj2g/XaPVdZZ_6qI/AAAAAAACC4I/LhXqjGZ9W-EVLlPhCOQ57bmjk34gpQciwCLcBGAsYHQ/s400/khoan-dung.jpg" width="400" /></div>
Nên hiểu rằng, quan điểm của bản thân không phải lúc nào cũng đúng hoàn toàn. Thế nên hãy bỏ qua những bất đồng nhỏ, hãy khoan dung hơn với những người xung quanh, để cho cuộc sống của bạn trở nên trọn vẹn hơn.<br />
<br />
<b>6. Cảm kích</b><br />
Nếu bạn tự tin vào bản thân mình thì bạn càng phải tôn trọng giá trị của người khác. Sự hỗ trợ và khích lệ của bạn đối với mọi người sẽ mang đến hạnh phúc cho họ và cả cho bản thân bạn.<br />
<br />
<b>7. Nhún nhường</b><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<img border="0" data-original-height="933" data-original-width="1296" height="288" src="https://1.bp.blogspot.com/-KFmmWYeAOi4/XaPVnFo6C9I/AAAAAAACC4Q/kXEJgviwn0cMUh92lNgnpJqG_gtQR5vWACLcBGAsYHQ/s400/nhun-nhuong.jpg" width="400" /></div>
Hãy biết giới hạn của mình, đừng tranh đấu để chiến thắng trong mọi hoàn cảnh. Khi bạn lùi một bước bạn sẽ cảm thấy được sự bình yên và càng tự chủ hơn trong tâm hồn cũng như trong cuộc sống của mình.<br />
<br />
<b>8. Hãy là người tốt và làm việc tốt</b><br />
Hãy luôn luôn tin rằng người tốt, làm việc tốt sẽ mang đến cho bạn một cuộc sống tốt đẹp dễ dàng hơn. Đừng nghi ngờ người khác, giúp đỡ người khác một cách không vụ lợi thì chắc chắn rằng bạn sẽ được hồi đáp hơn cả như vậy, bạn sẽ gặp được những người tốt hơn đến với bạn.<br />
<br />
<b>9. Biết ơn</b><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<img border="0" data-original-height="900" data-original-width="1350" height="267" src="https://1.bp.blogspot.com/-RCO4i2NlS18/XaPVxZwk4KI/AAAAAAACC4Y/lNJvvsUinqMnE9UsRXcGdlRcxi9MXgt0QCLcBGAsYHQ/s400/biet-on.jpg" width="400" /></div>
Hãy biết ơn về những gì người khác đã làm cho bạn, cám ơn họ đã giúp đỡ bạn. Hãy cảm ơn cả những người đã làm tổn thương bạn, vì họ đã giúp bạn trở nên mạnh mẽ hơn.<br />
<br />
<i>Minh Nguyệt</i>Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-73281126614685303012019-10-12T06:37:00.001+07:002019-10-12T06:37:34.943+07:00Lo lắng quá có thể khiến bạn sớm đi gặp “Thần Chết”<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<img border="0" data-original-height="499" data-original-width="758" height="263" src="https://3.bp.blogspot.com/-Wppmylz99zM/XaERx_pR06I/AAAAAAACCyg/yv-V3LFoMEI54ZsYXWf5ilpDbxpAz0YXQCLcBGAsYHQ/s400/74C8F7F4-E6A9-4C25-B1F8-76A5FEED8029.jpeg" width="400" /></div>
<br />
Một buổi sáng, một người đàn ông gặp Thần Chết trong thành phố.<br />
<br />
Ông ta hỏi Thần Chết: “Ngài đang làm gì trong thành phố của tôi vậy?”<br />
<br />
“Ta sẽ lấy đi mạng sống của 100 người trong thành phố này.” – Thần Chết trả lời.<br />
<br />
“Thật là tồi tệ!” – Người đàn ông nói.<br />
<br />
“Đúng thế” – Thần Chết đồng ý – “Nhưng đó là công việc của ta và ta phải làm thôi”.<br />
<br />
Người đàn ông nhanh chóng loan báo cho mọi người trong thành phố về kế hoạch của Thần Chết.<br />
<br />
Nhưng khi tối đến, người đàn ông kia gặp lại Thần Chết với một câu hỏi lớn:<br />
<br />
“Thần nói với tôi là lấy đi cuộc sống của 100 người, vậy sao lại có tới 1000 người qua đời trong ngày hôm nay?”.<br />
<br />
“Ta vẫn giữ lời của mình đó chứ” – Thần Chết trả lời – “Ta chỉ lấy đi sinh mạng của 100 người, và lo lắng đã lấy đi cuộc sống của số người còn lại”.<br />
<br />
<i> Theo Chicken Soup for the Soul</i>Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-63805415325789540172019-10-09T14:33:00.002+07:002019-10-10T20:19:18.134+07:00Dù sao thì gà gáy cũng chỉ mỗi ngày một lần, còn lũ muỗi kia lúc nào cũng vo ve<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><img border="0" data-original-height="300" data-original-width="500" src="https://1.bp.blogspot.com/-3txzFp465Kg/XZ2NC1jZ8cI/AAAAAAACCos/6eFCxD0-bfo48QO7fsxilh_auAoe1FnhgCLcBGAsYHQ/s1600/su-tu-va-voi.jpg.webp" /></div><br />
Một hôm, chúa tể rừng xanh sư tử tìm đến Chúa Trời nói: "Con rất cảm ơn ngài đã ban cho con một cơ thể cường tráng, sức mạn vô địch, khiến cho con có đủ khả năng để thống trị cả rừng sâu."<br />
<br />
Chúa Trời nghe vậy thì mỉm cười hỏi: "Nhưng đây không phải là mục đích đưa con đến đây gặp ta hôm nay phải không? Xem ra dường như con đang vì chuyện gì đó mà cảm thấy bế tắc, phiền lòng?"<br />
<br />
Sư tử hắng giọng thật nhẹ rồi nói: "Chúa Trời, người thật hiểu con! Hôm nay con đến đây tìm người, thực sự là có chuyện cần cầu cứu.<br />
<br />
Cho dù khả năng của con quả thực vượt xa những loài vật khác trong rừng nhưng hằng ngày, mỗi khi nghe tiếng gà gáy, con lại bị tiếng gáy đó làm cho giật mình tỉnh giấc.<br />
<br />
Con khẩn cầu Chúa Trời hãy ban cho con thêm một sức mạnh để con không bị tiếng gà gáy làm cho tỉnh giấc nữa ạ."<br />
<br />
Chúa Trời cười đáp: "Hãy đi tìm voi đi, nó sẽ cho con một câu trả lời khiến con thỏa mãn."<br />
<br />
Sư tử vui mừng, vội vã chạy đến ven hồ tìm voi. Còn chưa thấy bóng dáng voi đâu, sư tử đã nghe thấy tiếng chân voi giậm xuống đất, phát ra tiếng kêu thình thịch. Sư tử vội vàng chạy đến chỗ voi, xem ra nó đang rất tức giận tìm cách giấu chân đi.<br />
<br />
"Sao anh giận dữ quá vậy?" – sư tử hỏi.<br />
<br />
Voi lại ra sức vẫy vẫy tai, nói như gầm lên: "Có con muỗi oắt con đáng ghét muốn khoan tai tôi ra rồi đây, hại tôi ngứa muốn chết."<br />
<br />
Sư tử ra về, thầm nghĩ: "Con voi to xác như thế, vậy mà vẫn sợ một con muỗi bé tí, vậy thì mình có gì mà phải oán thán nhỉ? Dù sao thì gà gáy cũng chỉ mỗi ngày một lần, còn lũ muỗi kia lúc nào cũng vo ve quanh con voi, nghĩ như vậy thì mình còn may mắn hơn voi nhiều."<br />
<br />
Sư tử vừa đi, vừa quay đầu nhìn lại, vẫn thấy voi đang ra sức giấu chân đi cho muỗi khỏi đốt.<br />
<br />
Nó lại nghĩ: "Chúa Trời bảo mình đến gặp voi, mục đích là cho mình chứng kiến cảnh ngộ của voi, từ đó muốn nói cho mình biết rằng, ai cũng có thể gặp chuyện phiền phức và Chúa Trời không thể giúp đỡ tất cả mọi người.<br />
<br />
Nếu đã như vậy, vậy thì mình chỉ còn biết dựa vào bản thân mình mà thôi. Từ giờ trở đi, khi gà gáy, mình sẽ xem như nó đang báo thức, nhắc mình đã đến giờ dậy, nghĩ như thế, tiếng gà gáy xem ra còn mang lại ích lợi cho mình."Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-72774690020432063772019-10-09T14:26:00.001+07:002019-10-10T20:19:11.552+07:00Nhận ra con trai thất lạc, ông bố giàu có chưa nhận ngay mà làm 1 việc giúp được con cả đời<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><img border="0" data-original-height="333" data-original-width="500" height="266" src="https://2.bp.blogspot.com/-UqqA0IixbkE/XZ2LUeLL6TI/AAAAAAACCog/XWKf8BQNR2IimVQnwPTDv2Q0vbOmyT9ZgCLcBGAsYHQ/s400/2-cha-con.jpg.webp" width="400" /></div>Một ngày nọ, có một người cha dẫn con trai đi chơi. Trong khi vui đùa, cậu bé không may đi quá xa và bị lạc mất bố. Sau đó, dù nỗ lực tìm con nhưng ông bố đã không thành công, cậu bé trở thành trẻ mồ côi, sống cảnh vất vưởng, đi xin ăn để kiếm ăn qua ngày.<br />
<br />
Nhiều năm trôi qua, cậu bé ngày nào đã lớn, nhưng vẫn là một người ăn xin, đi hết vùng nọ sang vùng kia, không ở cố định một chỗ nào.<br />
<br />
Trong khi đó, nhờ lao động chăm chỉ, ông bố đã trở thành một người vô cùng giàu có. Do quá thương nhớ con trai, ông không sinh thêm đứa con nào, còn thường phái người đi khắp nơi dò la tung tích, ngày đêm mong ngóng được gặp lại cậu con trai đáng thương của mình.<br />
<br />
Có lẽ nhờ sự thành tâm nên Trời Phật đã cho họ có cơ hội gặp lại nhau.<br />
<br />
Một hôm, khi đang đi ăn xin, do mệt quá nên cậu con trai đã ngồi phịch xuống ngay trước một cánh cổng lớn. Không ngờ đó lại chính là nhà cha mẹ mình, cậu thanh niên ngước lên và tự bẩm lẩm: "<i>Không biết chủ nhà này có phải là vua không? Ông ta thật giàu có biết bao</i>".<br />
<br />
Khi bước ra cổng, người đàn ông nhận ra ngay con trai mình. Dù nhiều năm trôi qua, nhưng những đường nét trên gương mặt cậu không hề thay đổi, chỉ là cậu đã lớn hơn mà thôi. Vui mừng đến nghẹn ngào, ông đứng sững lại, bảo người hầu đưa cậu bé đến gần hơn để nhìn cho rõ.<br />
<br />
Tuy nhiên, cậu con trai lại hiểu lầm rằng mình sắp bị bắt giữ, vừa la hét vừa khóc: "Tôi đã làm sai chuyện gì? Sao các người lại bắt giữ tôi?"<br />
<br />
Vì quá sợ hãi, cho rằng người đàn ông giàu có sẽ giết mình, cậu thanh niên đã ngất xỉu, khiến người đàn ông buộc phải cho người dùng nước hất vào mặt để cậu ta tỉnh lại.<br />
<br />
Người cha chứng kiến cảnh tượng này, suy nghĩ một hồi, cho rằng đây chưa phải là thời điểm thích hợp để cha con nhận ra nhau, nên đã nghĩ ra một kế hoạch.<br />
<br />
Ông phái 2 người hầu tới nói với chàng thanh niên, lúc này đã tỉnh, rằng có muốn làm việc ở đây không, họ sẽ trả tiền gấp đôi so với chỗ khác. Đang lúc đói khát, gặp được cơ may này đúng là khó chối từ, chàng thanh niên đồng ý ngay lập tức rồi bắt tay vào công việc.<br />
<br />
Mỗi ngày, để có cơm ăn, áo mặc và một chỗ ở tử tế, cậu ta đều cùng những người khác cuốc đất, phát quang cỏ dại rồi gieo hạt, trồng cây, làm việc cho người đàn ông giàu có, cũng chính là cha mình. Cậu làm việc rất chăm chỉ, khiến cha cậu vô cùng hài lòng.<br />
<br />
Thời gian trôi đi một năm, rồi hai năm, giờ đây mối quan hệ giữa họ ngày càng được cải thiện. Người đàn ông đặt cho cậu một cái tên, còn gọi cậu là con trai nữa. Tuy nhiên, chàng thanh niên luôn biết thân biết phận, vẫn làm việc chăm chỉ, và không bao giờ đòi hỏi gì nhiều.<br />
<br />
Một ngày kia, người cha đã có tuổi, trở nên ốm yếu. Ông biết mình sẽ không còn sống được bao lâu. Ông liền gọi hết những người thân và người làm trong nhà lại, rồi tuyên bố: "<i>Đây là con trai của tôi, con trai ruột của tôi. </i><br />
<i><br />
</i> <i>Khi tôi dắt nó đi chơi ở một thành phố khác, nó đã bị lạc. Sau bao năm lăn lộn giữa dòng đời, nó đã quay trở về. Giờ đây, nó đã học được cách làm việc, nó đã chứng minh được năng lực và có thể quản lý tài sản do tôi để lại, nó xứng đáng được nhận tất cả những gì là của mình</i>".<br />
<br />
Cậu con trai nghe được những lời này thì quỳ sụp xuống, vui mừng ôm lấy cha mình, lần đầu tiên cảm nhận được niềm hạnh phúc lớn lao nhất trong đời. Cậu đã nghĩ: "Mình chưa bao giờ dám mơ đến vận may này. Nó đến thật bất ngờ".Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-54612764543319413662019-10-09T09:34:00.001+07:002019-10-10T20:19:05.714+07:009 thói quen nào giúp phát triển năng lực tập trung<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><img border="0" data-original-height="640" data-original-width="960" height="267" src="https://1.bp.blogspot.com/-Upq7irNjCKk/XZ1GjmlsoOI/AAAAAAACCoI/OGUFy6JOZ5Qjs5SJKr-esXHPxEo-OYg9ACLcBGAsYHQ/s400/tap-trung.jpg.webp" width="400" /></div>1. Duy trì một tư thế nghiêm chỉnh. Ngôn ngữ cơ thể của bạn kiểm soát cách bạn cảm nhận và ngược lại.<br />
<br />
2. Thiết lập một hệ thống thưởng phạt. Sau x phút tập trung, bạn sẽ có y phút giải lao.<br />
<br />
3. Sống một cuộc đời thú vị. Rất khó để tập hợp sức mạnh ý chí nếu bạn sống một cuộc đời nhạt nhẽo.<br />
<br />
4. Loại bỏ những thứ khiến bạn xao nhãng. Khó mà làm được việc khi xung quanh có quá nhiều thứ hấp dẫn sự chú ý của bạn.<br />
<br />
5. Càng cảm thấy thư giãn lại càng dễ tập trung. Hãy làm những việc khiến bạn cảm thấy ít áp lực.<br />
<br />
6. Tạo ra một thời gian biểu. Nó sẽ giữ bạn đi đúng hướng và tránh bối rối không biết phải làm gì.<br />
<br />
7. Tập thiền. Càng nhận thức rõ về tâm tư tình cảm của mình càng tốt.<br />
<br />
8. Chăm sóc sức khỏe. Ăn, ngủ và tập tành điều độ sẽ gia tăng hiệu suất làm việc.<br />
<br />
9. Hãy kiên nhẫn. Đừng nản lòng nếu bạn vẫn không thể tập trung ngay sau khi đọc những điều này. Sẽ cần có thời gian.Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-14971490794332910032019-01-16T11:32:00.003+07:002019-10-10T20:18:54.722+07:00Cách hành xử của ông chủ bán kem khiến tôi tâm phục khẩu phục<div style="text-align: justify;">
Tôi đã đến thị trấn nhỏ này nhiều lần và chẳng còn lạ gì cảnh những đứa bé ăn xin mặt mũi lấm lem chạy hết quán này đến quán khác xin tiền của khách du lịch. Tôi không phải là khách du lịch, tôi đến đây để làm việc, nhưng cũng không ít lần khó chịu vì bị một vài đứa bé nhằng nhẵng đi theo đòi một vài đồng bạc lẻ.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Hôm nay, cũng như mọi khi, sau khi rời máy bay, tôi đến một quán giải khát nhâm nhi một cốc bia trước khi trở về khách sạn. Quán hôm nay khá đông nhưng không thấy bóng dáng một đứa trẻ ăn xin nào. Tôi nghỉ chân được một lúc thì có 2 thằng bé ăn mặc khá luộm thuộm bước vào quán. Đây chắc chắn là 2 đứa trẻ ăn xin nhưng tôi không bận tâm lắm vì tôi biết ông chủ quán sẽ đuổi bọn chúng ra ngoài ngay thôi. Nhưng tôi đã lầm! Ông chủ quán vẫy tay về phía bọn trẻ, gọi to:</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Cần gì vậy 2 chàng trai?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Ở đây có kem hoa quả không ạ?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Tất nhiên là có, vậy 2 cậu cần loại gì?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Dạ, có những loại như thế nào ạ?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<img border="0" data-original-height="425" data-original-width="640" height="212" src="https://3.bp.blogspot.com/-uj781fLV_WY/XD6z288w2bI/AAAAAAAB5fQ/UPoDBw3gaDEo_mEapkon1AhHY6IUHXVwQCLcBGAs/s320/an-kem.jpg.webp" width="320" /></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
</div>
<a name='more'></a><br />
<div style="text-align: justify;">
Tôi nghe ông chủ quán giới thiệu về từng loại kem, giá cả, mùi vị và thậm chí còn phân tích cho chúng thấy loại nào thì được nhiều người ưa chuộng hơn. Cuối cùng thì 2 cậu bé chọn 2 cốc kem trung bình về giá cả trong tiệm. Chúng ăn có vẻ rất ngon lành, thì như các bạn biết đấy, những đứa trẻ ăn xin như thế này hiếm khi được ăn những món ăn mà mọi người cho rằng rất bình thường.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Khi ăn xong, đứa trẻ lớn hơn rút trong túi ra những đồng bạc lẻ, vừa vặn tiền 2 cốc kem đưa cho chủ quán. Người chủ vừa đếm tiền vừa nói:</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Hai cậu đã chuẩn bị sẵn tiền rồi cơ à, thật sòng phẳng.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Lũ trẻ tạm biệt ông chủ quán ra về, chúng không còn vẻ sợ sệt như lúc đầu mới bước vào quán nữa. Khi chúng chuẩn bị bước ra khỏi cửa, ông chủ còn cố với theo:</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Cảm ơn 2 cậu, lần sau lại đến nhé!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi tiến lại gần chỗ thanh toán tiền và nói:</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Này anh bạn, tôi thích cái cách anh đối xử với những đứa trẻ.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Anh biết đấy, những đứa trẻ ở thị trấn này sống rất khó khăn. Chắc chắn ăn một cốc kem là một quyết định táo bạo, nhất là phải vào nơi chúng luôn bị xua đuổi. Chúng ăn và vẫn trả tiền cơ mà, tại sao chúng lại không được đối xử bình thường như những người khách khác? Nếu anh đối xử với chúng như những thằng ăn cắp, chắc chắn chúng sẽ thừa lúc sơ hở, “chôm” của anh thứ gì đó. Nhưng nếu được đối xử như những người khách hàng tử tế, chúng sẽ cư xử như những khách hàng lịch thiệp khác.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Người chủ cửa hàng không phải là người quen của tôi, tôi cũng không đến quán của anh ta thường xuyên, nhưng qua cái cách hành xử của mình, anh ấy đã khiến tôi khâm phục, khẩu phục. Cửa hàng của anh ấy tuy nhỏ nhưng luôn đông khách vì anh ấy đã biết cách làm cho khách hàng cảm nhận được giá trị đích thực của mình.</div>
<br />
<i>(Sưu tầm)</i>Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-87287472927206538442019-01-14T09:09:00.000+07:002019-10-10T20:18:35.804+07:00Thầy có thể giữ điểm 1 của thầy, còn em xin giữ ước mơ của mình<div style="text-align: justify;">
<b>Có một cậu bé sống cùng với cha của mình, một người làm nghề huấn luyện ngựa. Do công việc, người cha phải sống như một kẻ du mục. Ông đi từ trang trại này đến trang trại khác để huấn luyện các chú ngựa chưa được thuần hóa. Kết quả là việc học hành của cậu bé không được ổn định lắm.</b></div>
<br />
<div style="text-align: justify;">
Một hôm, thầy giáo bảo cậu bé về viết một bài văn với đề tài “Lớn lên em muốn làm nghề gì?”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Đêm đó, cậu bé đã viết 7 trang giấy mô tả khát vọng ngày nào đó sẽ làm chủ một trang trại nuôi ngựa. Em diễn đạt ước mơ của mình thật chi tiết. Thậm chí em còn vẽ cả sơ đồ trại nuôi ngựa tương lai với diện tích khoảng 200 mẫu, trong đó em chỉ rõ chỗ nào xây nhà, chỗ nào đặt làm đường chạy cho ngựa.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<img border="0" data-original-height="563" data-original-width="1000" height="180" src="https://lh4.ggpht.com/-7uJ3s2sqIxc/XDvvF4Y0YlI/AAAAAAAB5fA/fwJH6H05RXYTivP2XA9z6EJnZNz-2dRZwCLcBGAs/s320/trang-trai-nuoi-ngua.jpg.webp" width="320" /></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
</div>
<a name='more'></a><br />
<br />
<div style="text-align: justify;">
Viết xong, cậu bé đem bài nộp thầy giáo.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Vài ngày sau, cậu bé nhận lại bài làm của mình với một điểm 1 to tướng và một dòng bút phê đỏ chói của thầy “Đến gặp tôi sau giờ học”.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Thế là cuối giờ cậu bé đến gặp thầy và hỏi:</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Thưa thầy, tại sao em lại bị điểm 1 ạ?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Em đã hoạch định một việc mà em không thể làm được. Ước mơ của em không có cơ sở thực tế. Em không có tiền thân lại xuất thân từ một gia đình không có chỗ ở ổn định. Nói chung, em không được một nguồn lực khả dĩ nào để thực hiện những dự tính của mình. Em có biết để làm chủ một trại nuôi ngựa thì cần phải có rất nhiều tiền không? Bây giờ tôi cho em về làm lại bài văn. Nếu em sửa chữa cho nó thực tế hơn thì tôi sẽ cứu xét đến điểm số của em. Rõ chưa?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Hôm đó, cậu bé về nhà và nghĩ ngợi mãi. Cuối cùng cậu gặp cha để hỏi ý kiến.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Con yêu, chính con phải quyết định vì cha nghĩ đây là ước mơ của con.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nghe cha đáp, cậu bé liền nhoẻn miệng cười và sau đó đến gặp thầy giáo của mình:</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Thưa thầy, thầy có thể giữ điểm 1 của thầy, còn em xin được giữ ước mơ của mình.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nhiều năm trôi qua, vị thầy giáo đó đã tình cờ dẫn 30 học trò của mình đến một trang trại rộng 200 mẫu để cắm trại. Thật tình cờ, hai thầy trò đã gặp nhau. Cầm tay, thầy nói:</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Này, khi anh còn học với tôi, tôi đã đánh cắp ước mơ của anh, và suốt bao nhiêu năm qua tôi cũng đã làm thế với bao đứa trẻ khác, tôi rất ân hận về điều đó.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nghe thầy nói thế, cậu bé nay đã là ông chủ vội đáp:</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Không, thưa thầy, thầy không có lỗi gì cả, chẳng qua thầy chỉ muốn những gì tốt đẹp sẽ đến với học trò của mình mà thôi. Còn em chỉ muốn theo đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<i>(Sưu tầm)</i>Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-15706496758361140522016-03-16T11:14:00.004+07:002019-10-10T20:18:21.636+07:00Lừa tiền cơm, cậu bé bị giữ lại và cái kết không ngờ sau 20 năm<div style="text-align: justify;">
<b>Cậu bé lang thang thường xuyên lừa tiền cơm của chủ quán, cho đến khi hành vi đó bị con trai bà chủ phát hiện. Những gì xảy ra 20 năm sau đó khiến nhiều người phải ngỡ ngàng.</b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Đôi khi, một câu nói có thể làm thay đổi cuộc đời của một con người. Đôi khi, chỉ có lòng tốt và sự hiền lành thôi thì chưa đủ. Đôi khi, cuộc sống sẽ cho mỗi người một cơ hội nữa…</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<img border="0" height="266" src="https://lh4.ggpht.com/-A2bAUR3XezA/Vujc2SVIjTI/AAAAAAAAqxI/CLXGxLramnIH3Yad2ZbPtokkJXZ2NYhnQ/s1600/com.jpg.webp" width="400" /></div>
<a name='more'></a><br />
<div style="text-align: justify;">
Một ngày, sau khi hết tiết giảng và trở về văn phòng, bảo vệ đưa đến cho tôi một số tiền cùng hóa đơn thanh toán. Cả chục triệu đồng tiền nợ… Tôi thấy rất kỳ lạ, không nhớ nổi là đã cho ai mượn số tiền này. Nhìn vào cột người gửi, tôi thấy viết “Cậu bé ăn xin của 20 năm trước”… mọi kỷ niệm chợt ùa về. Tôi tự hỏi, chẳng lẽ là cậu bé đó sao?</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
20 năm trước, hồi đó mẹ tôi còn làm nghề bán hàng cơm cho học sinh ở cổng trường học. Bà thấy nhiều đứa trẻ rất khổ và đáng thương nên luôn làm những hộp cơm ngon hơn mà chỉ bán với giá rẻ. Vì thế học sinh đến mua cơm rất đông. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi vừa tốt nghiệp đại học, đang chờ được phân công tác, nên đã ra phụ mẹ bán cơm. Trong một lần bận rộn phục vụ những em học sinh vừa tan học, tôi bỗng nhiên cảm thấy ai đó đi qua quệt phải lưng mình. Đó là một cậu bé chừng 10 tuổi, mặc một bộ quần áo mỏng, rách tả tơi, trong khi trời đã bắt đầu vào đông.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Khi đó, như đã rất quen thuộc, mẹ tôi liền mỉm cười rồi đưa cho cậu bé một hộp cơm. Không đợi tôi cầm hộ, cậu bé vội giật lấy cơm, ném tiền vào hộp rồi chạy mất. Một học sinh bên cạnh tức giận nói: “Thằng ăn mày này toàn lừa tiền cơm, rất nhiều lần đều như vậy, nếu lần sau còn thế thì phải dạy cho nó một trận!”. Tôi ngạc nhiên kiểm tra lại hộp tiền, thì thấy quả thực là cậu bé chỉ đưa có 1 tờ 200 đồng.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Khi tôi trách mẹ quá sơ ý, bà nói: “Mẹ biết mỗi lần thằng bé chỉ bỏ vào đó 1 tờ 200 đồng. Chỉ có điều ta cũng nên giữ đạo nghĩa. Đứa trẻ này đã mất cả cha lẫn mẹ, rất đáng thương, mẹ cũng chỉ có thể giúp nó đến như vậy.” </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi không đồng ý nói: “Mẹ thật quá hồ đồ, đây mà là giúp cậu ta sao?”. Nhưng tôi chưa kịp nói xong thì đã bị mẹ la mắng. Tôi biết rõ là dù có nói gì cũng vô dụng, mẹ suốt ngày niệm Phật, chỉ một lòng muốn giúp người khác, nhưng lại không nghĩ sâu hơn. Thế là tôi đột nhiên muốn xử lý thật tốt chuyện này.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Ngày hôm sau, cậu bé ăn xin lại tới. Cậu ta vẫn giành lấy cơm như những lần trước, ra vẻ rất vội vàng và chuẩn bị ném tiền vào hộp. Lúc đó tôi thình lình nắm lấy tay cậu… tờ tiền ít ỏi rơi ra ngoài. Mọi người đều quay lại nhìn, làm cậu bé rất bối rối, xấu hổ, và chực khóc. Lúc đó tôi cười nói: “Mua như vậy thì không đủ ăn đâu! Em cứ lấy cơm đi, phần còn thiếu sau này hãy trả”. Nói xong tôi thả tay cậu ra.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Cậu bé sợ hãi cầm hộp cơm, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Tôi lại bảo: “Đi đi, anh biết rõ em nhất định sẽ trả! Nhớ nhé! Sau này phải trả cả vốn lẫn lãi!”. Cậu bé suy nghĩ mất một lúc, rồi sau đó im lặng quay người, đi thẳng từng bước một, chứ không còn chạy như trước kia nữa.</div>
<br />
Kể từ đó, cậu vẫn thường đến ăn, và trả 200 đồng…<br />
<br />
Đang suy nghĩ miên man thì anh Trương lại vội vã quay lại nói với tôi: “Tôi quên! Còn một phong thư nữa!”<br />
<br />
Nhận lấy phong thư, tôi vội vàng mở ra đọc. Trong thư viết:<br />
<br />
<div style="text-align: justify;">
<i>“Tôi cuối cùng đã tìm được địa chỉ của anh. Suốt bao năm tìm kiếm, tôi mới có thể đem tiền trả lại, mới có thể hoàn lại ân tình 20 năm về trước. Lúc đó tôi đã lang thang khắp nơi, thường xuyên chịu đói rét. Một lần tôi tới cổng trường học giả vờ mua một hộp cơm. Tôi ném thử tờ 200 đồng vào hộp rồi nói xin mua cơm. Lúc đó tôi nghĩ, dù có bị phát hiện đi nữa thì dì bán cơm cũng rất hiền lành, sẽ không trừng phạt tôi. Nhưng dì cũng không phát hiện ra, tủm tỉm cười rồi đưa tôi một hộp.</i></div>
<div style="text-align: justify;">
<i><br />
</i></div>
<div style="text-align: justify;">
<i>Sau đó tôi bắt đầu dựa vào thủ đoạn và mánh khóe để có được bữa ăn. Tôi cảm thấy người tốt trong xã hội rất dễ bị lừa. Tôi thường xuyên nói dối, và trộm đồ trong hành lang, còn định trộm cả trong cửa hàng nữa. Lần đó khi bị anh tóm lấy, tôi đã nghĩ mình vậy là xong rồi, bị đánh rồi. Nhưng tôi đã không phải chịu trận đòn nào, mà lại còn được anh thả đi. Những lời nói của anh đã bảo vệ danh dự cho tôi, khơi dậy trong tôi mong muốn làm người tốt thực sự. Trong những năm sau này, mỗi khi nhớ đến ánh mắt của anh, tôi lại có thể tránh xa những điều xấu. Và dù phải tìm kiếm khắp nơi, dù phải đi bao xa, mất bao nhiêu thời gian, tôi vẫn muốn hoàn thành lời hẹn ước cũ.”</i></div>
<br />
Và sự thành thật của cậu bé ăn xin cuối cùng đã được đền đáp…<br />
<br />
<div style="text-align: justify;">
<i>“Một ngày nọ, khi nhìn thấy tôi ngồi co ro vì giá rét, một phụ nữ đã trở về nhà mang cho tôi mấy chiếc áo. Sau đó tôi phát hiện trong túi áo có rất nhiều tiền. Lúc đó tôi rất đói, rất muốn giữ lại số tiền này, nhưng ánh mắt của anh lại hiện lên làm tôi thay đổi ý nghĩ. Tôi phải mất cả ngày mới tìm được nhà người phụ nữ nọ. Hai vợ chồng họ đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi tới trả lại tiền. Họ khóc nức nở ôm tôi vào lòng, rồi liên tục nói tôi là đứa trẻ tốt. Khi đó con gái hai vợ chồng vừa bị bệnh mà qua đời, tôi may mắn trở thành con nuôi của họ. Cuộc sống từ đó trở nên tốt hơn, tôi được cha mẹ nuôi thương yêu hết mực, được đi học. Giờ tôi đã trở thành giáo viên…”</i></div>
<br />
<div style="text-align: justify;">
Đúng là cậu ta! Quả là một niềm vui ấm áp. Tôi thầm cảm thấy may mắn vì đã không vô tình hủy hoại một con người. Cậu bé ăn xin học được đức tính thành thật ngay thẳng, vì vậy mà đã gặp một gia đình tốt.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Giờ đây đứng trên bục giảng, chắc chắn cậu bé ăn xin năm xưa sẽ nói với học sinh của mình rằng: “Chỉ có thành thật mới mang lại hạnh phúc!” </div>
Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-89358537602479878662016-01-24T22:00:00.002+07:002019-10-10T20:18:07.205+07:00Những câu chúc hay ngày Lễ Tình Yêu<div style="text-align: justify;">
Mỗi dịp Valentine đến, bên cạnh những món quà ý nghĩa là những lời chúc hay, thể hiện tình cảm gửi tới người mình yêu trong ngày lễ tình nhân. Nếu bạn đang có một tình yêu đẹp, hãy trận trọng điều đó, nếu bạn đang yêu đơn phương, đây sẽ là cơ hội tốt để bạn thổ lộ.</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<img border="0" src="https://lh4.ggpht.com/-cZoMFgsJnvs/VqTmdceH12I/AAAAAAAAp_Q/zkyBCVO8AS0/s1600/loi-chuc-valentine-hay-y-nghia.jpg.webp" /></div>
<a name='more'></a><br />
<b>Lời chúc cho phái nam</b><br />
<div style="text-align: justify;">
– Anh yêu! Em yêu anh không vì anh đẹp trai, không vì anh giàu có… mà đơn giản là em yêu anh chứ không vì một lý do nào khác cả. Em không biết sẽ dành tặng cho anh món quà gì vì em nghĩ rằng chúng sẽ không thể hiện hết tất cả tình cảm em dành cho anh.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Trên Trái Đất có 8.000.000.000 người. Và em không hiểu vì sao em chỉ nhắn tin cho mỗi mình anh. Có lẽ vì 7.999.999.999 người còn lại không thể thay thế được anh.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Xin chào bạn. Đây là tổng đài tin nhắn. Ấn phím 1 để có 1 lời khen. Phím 2 cho một lời chúc tốt đẹp. Phím 3 cho 1 nụ hôn. Phím 4 cho 1 cuộc hẹn. Nếu muốn tất cả hãy bấm số của tôi.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Em xin lỗi anh hôm nay em bị hạn chế nhắn tin cho anh rồi… Hôm nay khám bệnh, bác sĩ bảo em phải hạn chế với những gì ngọt ngọt… mà anh lại ngọt ngào số một. Em đang liều mạng với tin nhắn này đấy. Happy Valentine’s Day.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Em muốn nói với anh rằng anh là cả cuộc đời em. Yêu anh tận sâu thẳm trong trái tim. Em không thể thiếu anh. Anh là tình yêu của em.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Cảm ơn anh đã cho em những kỉ niệm tuyệt vời của ngày hôm qua, hạnh phúc ngập tràn của ngày hôm nay, và lời hứa ngọt ngào của tất cả những ngày sau đó!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Trong mắt anh, em nhìn thấy ngày mai… Trong vòng tay của anh, em tìm thấy tình yêu. Yêu anh hôm nay và mãi mãi.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Chúng mình hãy cùng nhau chia sẻ thế giới. Và nếu biển là dành cho em, thì sóng là dành cho anh. Bầu trời kia là dành cho em thì các ngôi sao lấp lánh kia sẽ dành cho anh. Nếu mặt trời là dành cho em, thì ánh sáng là dành cho anh… Và tất cả mọi thứ dành cho em thì em nguyện sẽ dành cho anh.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Nếu thượng đế chỉ cho em một ngày để sống. Em sẽ dành ngày đó để yêu anh, nồng nàn và cháy bỏng. Em ngốc đúng không anh, nhưng tình yêu trong em thì luôn dành trọn cho anh. Happy Valentine’s Day, My Love!</div>
<br />
<b>Lời chúc dành cho phái nữ</b><br />
<div style="text-align: justify;">
– Anh đã luôn mơ những giấc mơ thật đẹp, những giấc mơ trong đó có em… Em đến bên anh thật nồng nàn, say đắm như sự sắp đặt của số phận. Trong mơ, anh là người hạnh phúc, và anh cứ muốn kéo dài giấc mơ hạnh phúc ấy, kéo dài mãi mãi… Chúc em yêu một Valentine thật vui vẻ và hãy nhớ đến anh.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Trên thiên đường có 10 thiên thần: 5 thiên thần đang chơi đùa, 4 thiên thần đang nói chuyện và 1 thiên thần đang đọc tin nhắn này…</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Anh sẽ hồ hởi thức dậy vào lúc 4h sáng để nhắn tin cho em rằng: Anh yêu em nhiều lắm.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Nếu có bản án dành cho anh vì đã yêu em thì anh xin đứng trước toà và nhận bản án chung thân được bên em suốt đời…</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Châu Âu ngủ, Châu Á cũng đang ngủ, Châu Mỹ đang tối dần, chỉ có đôi mắt đẹp nhất trên thế giới này đang đọc tin nhắn của anh. Happy Valentine’s Day.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Với thế giới em chỉ là một ai đó. Nhưng với anh, em lại là cả thế giới. Anh biết mình không giàu để đảm bảo một cuộc sống đầy đủ cho em. Anh biết, mình không ga lăng để tự hào về anh. Anh biết, mình không đẹp trai để em hãnh diện với mọi người. Nhưng anh lại có một tình yêu chân thành dành cho em với tất cả tấm lòng.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Anh không lãng mạn để có thể làm thơ tặng em, anh không tài giỏi để có thể vẽ tranh tặng em, anh không giàu có để có thể mua cả vườn hồng dành cho em… Nhưng anh đủ hào phóng để có thể tặng em cả trái tim anh, đủ dũng cảm để bảo vệ em suốt cuộc đời, đủ chung thủy để mãi yêu chỉ mình em trong đời… Hãy nhận lấy trái tim anh, hãy để anh làm vệ sĩ của em suốt đời và hãy để… anh yêu em… em nhé!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Chúng ta đã cùng vượt qua những khoảng thời gian khó khăn, em yêu. Anh chỉ muốn cho tất cả mọi người biết rằng: em là duy nhất của anh… ANH YÊU EM RẤT NHIỀU.</div>
<br />
<b>Cho các cặp vợ chồng</b><br />
<div style="text-align: justify;">
– Valentine vui vẻ nhé, vợ yêu. Chồng hứa sẽ về sớm với vợ, cùng vợ nấu một bữa cơm thật ngon và tận hưởng giây phút hạnh phúc bên nhau. Chờ chồng nhé!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Cảm ơn thượng đế đã ban tặng cho anh một người vợ hiền đảm đang và xinh đẹp. Nếu có kiếp sau vẫn sẽ là vợ của anh nhé. Yêu em lắm lắm.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Valentine ấm áp em nhé. Hãy luôn ở bên cạnh anh, anh hứa sẽ nắm chặt tay em và đưa em đến cuối con đường. Love you so much!</div>
Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-11460399237379455002016-01-24T21:46:00.000+07:002019-10-10T20:17:51.844+07:00Những lời chúc Valentine hay và ý nghĩa<div style="text-align: justify;">
Còn gì tuyệt vời hơn khi ngày lễ tình nhân – Valentine lại được nhận những lời chúc ngọt ngào, ấm áp đầy yêu thương.</div>
<div style="text-align: justify;">
Hãy gửi tới người ấy những lời chúc ngọt ngào, ấm áp nhất để người ấy biết được tình yêu mà bạn dành cho người ấy nhiều thế nào.</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<img border="0" src="https://lh4.ggpht.com/-NJ-TFUTBsWI/VqTiuaL_oFI/AAAAAAAAp_E/r3VNJrTS5HA/s1600/nhung-loi-chuc-valentine-hay-va-y-nghia.jpg.webp" /></div>
<a name='more'></a><br />
<b>Lời chúc dành cho bạn gái, người yêu</b><br />
<div style="text-align: justify;">
– Thời gian có thể trôi đi, mọi thứ có thể thay đổi nhưng tình yêu anh dành cho em sẽ mãi không bao giờ phai nhạt. Em thấy khó tin lắm đúng không?. Vậy thì hãy để anh chứng minh cho em thấy nhé người anh yêu.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Cảm ơn em đã đến bên anh, cho anh biết thế nào là sự ngọt ngào, hạnh phúc của tình yêu. Anh chúc em luôn xinh tười, yêu đời và thành công trong cuộc sống. Anh sẽ luôn bên em!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Với thế giới em chỉ là một ai đó, nhưng với anh, em là cả thế giới. Anh biết mình không giàu để đảm bảo một cuộc sống đầy đủ cho em. Anh biết mình cũng không đẹp trai để em có thể hãnh diện với mọi người. Nhưng anh sẽ cho em một tình yêu chân thành với tất cả tấm lòng.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Anh đã luôn mơ những giấc mơ thật đẹp, những giấc mơ trong đó có em. Em đến bên anh thật nồng nàn say đắm như sự sắp đặt của số phận. Trong mơ, anh là người hạnh phúc, và anh cứ muốn kéo dài giấc mơ hạnh phúc ấy, kéo dài mãi mãi. Chúc em một ngày Valentine vui vẻ và luôn nhớ tới anh.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Anh không lãng mạn để có thể làm thơ tặng em, cũng không tài giỏi và không đủ giàu có để mua cho em cả vườn hoa hồng. Nhưng anh có thể tặng em cả trái tim anh và bảo vệ em đến hết cuộc đời. Hãy ở bên anh nhé để anh làm cho em điều đó.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Chúc em có một Valentine ấm áp. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, nắm chặt tay em và cùng nhau đi đến cuối con đường tình yêu của hai chúng ta.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Em yêu à… Anh hứa sẽ luôn nắm chặt tay em, cùng em đi đến cuối con đường tình yêu của hai chúng mình và làm cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Hãy tin tưởng vào anh em nhé. Chúc em một Valentine hạnh phúc.</div>
<div style="text-align: justify;">
– Hãy nhận lấy trái tim anh để anh được làm vệ sĩ cho em đến suốt cuộc đời và hãy để anh được mãi yêu em nhé!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Từ trong đáy lòng, anh muốn nói với em rằng, em luôn là người con gái anh yêu nhất và mãi mãi sẽ luôn là như thế. Thiếu em, cuộc sống của anh thật tẻ nhạt và chẳng còn ý nghĩa gì nữa, trái tim anh sẽ đau nhói. Anh ước chúng mình sẽ không bao giờ là quá khứ.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Em yêu à. Anh muốn gửi cho em những lời chúc yêu thương nhất, ngọt ngào nhất vào ngày Valentine. Đơn giản chỉ vì anh muốn nói với em, anh mãi yêu em.</div>
<br />
<b>Lời chúc dành cho bạn trai</b><br />
<div style="text-align: justify;">
– Ánh mắt trìu mến của anh khi nhìn em luôn làm em say đắm, vòng tay của anh thật ấm áp và nụ hôn của anh thật tuyệt vời. Chỉ khi bên anh em mới cảm thấy cuộc đời thật ấm áp và tươi đẹp. Vì anh chính là niềm hạnh phúc của đời em.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Có một câu nói mà em muốn được nói với anh đến hết cuộc đời này, em yêu anh. Từ tận sâu thẳm con tim em luôn cầu chúc cho tình yêu của đôi mình luôn cháy sáng ấm áp như ngọn lửa. Anh hãy luôn ở bên cạnh để sưởi ấm con tim em nhé.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Em không phải là người lãng mạn nhưng em sẽ làm cho anh có được cảm xúc ngọt ngào, hạnh phúc khi ở bên cạnh em. Gửi anh, người em yêu một nụ hôn ngọt ngào nhất. Anh hãy luôn bên cạnh em, mãi không rời xa nhé.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Từ khi anh đến bên đời là từ khi em cảm thấy mình là người hạnh phúc, may mắn nhất thế gian này. Cảm ơn cuộc đời đã cho em được gặp anh và được yêu anh. Chúng mình sẽ cùng nhau thổi bùng ngọn lửa tình yêu này anh yêu nhé.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Anh à, chỉ một ngày thiếu vắng giọng nói của anh em đã như người lạc mất linh hồn. Vì anh chính là linh hồn của em đó, anh có biết không? Hãy luôn bên cạnh em nhé người dấu yêu.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Nếu Thượng đế chỉ cho em một ngày để sống. Em sẽ dành ngày đó để yêu anh nông nàn và cháy bỏng. Em ngốc lắm đúng không anh? Nhưng tình yêu trong em thì luôn dành trọn riêng mình anh.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Từ khi gặp anh em đã yêu anh và anh sẽ là sự lựa chọn cuối cùng của cuộc đời em. Chúc anh Valentine ấm áp. Em yêu anh rất nhiều.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Em không biết phải nói sao để anh hiểu hết được tình yêu mà em dành cho anh. Em biết con đường tình yêu phía trước đầy hạnh phúc nhưng cũng không thiếu những gian nan, nhưng em tin vào tình yêu mà anh dành cho em, anh cũng tin em nhé. Em yêu anh và rất hạnh phúc khi được anh yêu.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Lần đâu tiên em nhìn thấy anh, em đã thấy tình yêu… Lần đầu tiên anh chạm vào em, em đã cảm nhận được tình yêu. Và sau những khoảng thời gian đó, anh vẫn là người duy nhất em yêu.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
– Nếu có ai đó hỏi em hạnh phúc là gì? Em sẽ tựa vào vai anh và nói hạnh phúc đơn giản chỉ là em được ở bên anh như lúc này.</div>
Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-21276675160055145692016-01-07T08:39:00.001+07:002019-10-10T20:17:36.086+07:00Vợ tôi chẳng làm gì cả<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><img border="0" height="400" src="https://lh4.ggpht.com/-ZIvvP-fipp4/Vo3A_XSRrjI/AAAAAAAApa8/60RUaBwaCUA/s400/vo_toi_chang_lam_gi_ca.jpg.webp" width="400" /></div><br />
Một người đàn ông có vợ đến gặp bác sĩ tâm lý để giải toả những căng thẳng và áp lực trong cuộc sống. Ông ta than rằng<br />
Bác sĩ tâm lý: Anh làm gì để kiếm sống vậy?<br />
Người chồng: Tôi làm kế toán ở một ngân hàng.<br />
Bác sĩ tâm lý: Thế còn vợ anh?<br />
Người chồng: Cô ấy chẳng làm gì cả. Cô ấy chỉ ở nhà nội trợ thôi.<br />
<a name='more'></a><br />
Bác sĩ tâm lý: Vậy ai làm bữa sáng cho cả nhà?<br />
Người chồng: Vợ tôi, vì cô ấy chẳng có gì làm cả mà.<br />
Bác sĩ tâm lý: Vợ anh dậy lúc mấy giờ để làm bữa sáng cho cả nhà vậy?<br />
Người chồng: Cô ấy dậy vào khoảng 5 giờ sáng, dọn dẹp nhà cửa trước khi làm bữa sáng.<br />
Bác sĩ tâm lý: Con anh đến trường bằng cách nào?<br />
Người chồng: Vợ tôi đưa chúng đến trường, vì cô ấy chẳng làm gì cả mà.<br />
Bác sĩ tâm lý: Sau khi đưa bọn trẻ đi học, vợ anh làm gì nữa?<br />
Người chồng: Cô ấy đi chợ, rồi về nhà nấu ăn và giặt giũ. Bác sĩ biết rồi đấy, cô ấy đâu có phải làm việc.<br />
Bác sĩ tâm lý: Chiều tối, sau khi đi làm về thì anh làm gì?<br />
Người chồng: Nghỉ ngơi, tôi quá mệt với công việc cả ngày rồi còn gì?<br />
Bác sĩ tâm lý: Thế còn vợ anh làm gì sau đó?<br />
Người chồng: Cô ấy nấu bữa tối, cho con ăn, dọn bữa cho tôi, rửa bát, lau dọn nhà cửa, cho con đi tắm rồi cho chúng đi ngủ.<br />
<br />
<div style="text-align: justify;">Từ câu chuyện trên, bạn thấy ai là người làm việc nhiều hơn ở đây? Tất cả những gì mà một người vợ làm để phục vụ gia đình từ sáng sớm tinh mơ đến tối mịt được gọi là “chẳng làm gì cả”.</div><div style="text-align: justify;">Phải, nội trợ không phải là công việc yêu cầu trình độ học vấn, bằng cấp và cũng chẳng có chút tiền đồ thăng tiến, nhưng vai trò của người nội trợ là cực kỳ quan trọng.</div><div style="text-align: justify;"><br />
</div><div style="text-align: justify;">Hãy TRÂN TRỌNG vợ của bạn, bởi những gì cô ấy hy sinh cho bạn, cho con bạn, cho gia đình bạn là không thể đong đếm được. Hãy xem câu chuyện trên là lời nhắc nhở về việc hãy trân trọng vai trò của nhau trong quan hệ vợ chồng, vợ bạn có thể không làm công việc như bạn nhưng cô ấy cũng vất vả chẳng kém gì bạn cả.</div><div style="text-align: justify;">Một người đàn ông, một người chồng hãy biết rằng:</div><div style="text-align: justify;">- Khi nàng im lặng, nàng vẫn đang nghĩ rất nhiều.</div><div style="text-align: justify;">- Khi nàng nhìn bạn, nàng đang tự hỏi vì sao nàng lại yêu bạn nhiều đến thế dẫu cho bạn chẳng coi trọng nàng.</div><div style="text-align: justify;">- Khi nàng bảo nàng sẽ ở bên bạn, tức là nàng sẽ luôn bên bạn như một hòn đá trung thành.</div><div style="text-align: justify;">Đừng làm người phụ nữ của mình tổn thương, cư xử không phải với nàng hay coi thường nàng. Hãy chia sẻ câu chuyện này đến mọi phụ nữ để khiến cô ấy mỉm cười, và đến mọi đàn ông để giúp anh ta nhận ra giá trị của phụ nữ..</div>Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-21239923960416015402015-11-18T14:11:00.002+07:002019-10-10T20:17:22.741+07:00Ổ bánh mì và lão già kì quặcMột người phụ nữ nọ có thói quen nướng bánh mì cho gia đình, luôn làm dư một cái để lại cho người nghèo đói. Bà để ổ bánh mì dư bên ngoài thành cửa sổ cho người nghèo đi qua dễ lấy. Ngày qua ngày cứ đến buổi, một ông lão gù lưng đến lấy ổ bánh mì đi.<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><img border="0" height="295" src="https://lh4.ggpht.com/-Z7ncmUtP7aA/VkwkF1LIwwI/AAAAAAAAnx0/kb66uCz7LiA/s400/o_banh_mi_va_lao_gia_ky_quoac.jpg.webp" width="400" /></div><a name='more'></a><br />
Thay vì nói lời cảm ơn, ông ta vừa đi vừa lẩm bẩm những lời như niệm chú:<br />
“Việc xấu ngươi làm thì ở lại với ngươi, việc tốt ngươi làm thì sẽ trở lại với ngươi”.<br />
<br />
Điều này cứ diễn ra, ngày này qua ngày khác. Mỗi ngày, người già đến lấy bánh và lại lẩm bẩm câu :<br />
“Việc xấu ngươi làm thì ở lại với ngươi, việc tốt ngươi làm thì sẽ trở lại với ngươi!”<br />
<br />
Ngày qua ngày, người phụ nữ dần bực bội trong lòng nghĩ:<br />
“Nhận được bánh, không biết cảm ơn còn lải nhải mấy lời khó chịu kia! Hắn ta muốn ám chỉ điều gì?”.<br />
<br />
Rồi một hôm, chịu hết nổi, bà nghĩ cách làm cho ông già đi khuất mắt. Bà tự nhủ:<br />
“Ta sẽ làm cho hắn mất dạng”.<br />
<br />
Bà trộn thuốc vào ổ bánh mì dư bà thường làm, tay run run để bánh có thuốc độc lên thành cửa sổ, bỗng cảm thấy hốt hoảng:<br />
“Ta làm gì thế này?”<br />
<br />
Bà ném vội ổ bánh có thuốc độc vào lửa và thay một cái bánh khác lên thành cửa sổ. Như mọi khi, ông lão đến lấy bánh và lại lẩm bẩm:<br />
“Việc xấu ngươi làm thì ở lại với ngươi; việc tốt ngươi làm thì sẽ trở lại với ngươi”.<br />
<br />
Ông lão cầm ổ bánh vui vẻ rời đi, không ai biết trong lòng người phụ nữ vừa trải qua một trận chiến giận dữ dội.<br />
Có một điều mà không ai biết đó là mỗi khi đặt ổ bánh mì cho người nghèo lên thành cửa sổ, bà lại cầu nguyện cho đứa con trai đi tìm việc làm xa, đã nhiều tháng không nhận được tin tức. Bà nguyện cho con trở về nhà bình an, mạnh giỏi.<br />
<br />
Buổi chiều hôm đó, có tiếng gõ cửa. Khi mở cửa ra, bà ngạc nhiên thấy con trai mình đứng trước cửa…<br />
Anh ta gầy xọp đi, quần áo anh rách rưới đến thảm hại. Anh ta đói lả và mệt. Khi trông thấy mẹ, anh ta nói:<br />
Mẹ ơi, con về được đến nhà quả là một phép lạ. Khi con còn cách nhà mình cả dặm đường, con đã ngã gục vì đói, không đi nổi nữa và tưởng mình sẽ chết dọc đường, nhưng bỗng có một người gù lưng đi ngang, con xin ông ta cho con một chút gì để ăn, và ông ta đã quá tử tế cho con nguyên một ổ bánh mì ngon và chút nước. Ông ta nói:<br />
“Đây là cái mà tôi có mỗi ngày, nhưng hôm nay tôi cho anh vì anh cần nó hơn tôi!”<br />
Khi người mẹ nghe những lời đó, mặt bà biến sắc. Bà phải dựa vào thành cửa để khỏi ngã. Bà nhớ lại ổ bánh mì có thuốc độc mà bà đã làm sáng hôm nay. Nếu bà không ném nó vào lửa thì con trai yêu quý của bà đã ăn phải và đã chết!<br />
<br />
Ngay lập tức bà nhớ lại câu nói lặp đi lặp lại qua ngày của ông lão…<br />
<br />
Trong cuộc sống, luôn tồn tại luật nhân quả. Những gì bạn làm hôm nay là căn nguyên cho những sự việc sẽ đến với bạn trong tương lai bởi vậy hãy luôn sống tốt và không bao giờ phải hổ thẹn với lương tâm của mình bạn nhé!Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-35671397182382285132015-07-31T00:20:00.001+07:002019-10-10T20:17:12.148+07:00Mặt trời và mặt trăng, cái nào quan trọng hơn?<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><img border="0" src="https://lh4.ggpht.com/-6Dw6NHU7Z_c/Vbpb-yNg94I/AAAAAAAAnPc/j14D6prs-yY/s400/mat%2Btrang.jpg.webp" /></div>Có một câu chuyện kể rằng: Một ngày nọ, có một người hỏi một vị lão tiên sinh, mặt trời và mặt trăng, cái nào quan trọng hơn?<br />
Vị lão tiên sinh kia suy nghĩ nửa ngày, mới trả lời: “Là mặt trăng, mặt trăng quan trọng hơn”. <br />
“tại sao?”<br />
“Bởi vì mặt trăng chiếu sáng vào ban đêm, đó là thời điểm chúng ta cần ánh sáng nhất, còn mặt trời lại chiếu sáng vào ban ngày mà ban ngày chúng ta đã có đủ ánh sáng rồi.”<br />
<br />
<a name='more'></a><br />
<br />
Bạn có lẽ sẽ cười vị lão tiên sinh này là hồ đồ, nhưng mà bạn không biết là có rất nhiều người cũng nghĩ như thế sao? Người mà hàng ngày chăm sóc bạn, bạn cũng không cảm nhận được điều gì cả? Nhưng nếu là một người xa lạ ngẫu nhiên giúp đỡ bạn, bạn sẽ cho rằng đó là một người tốt, cha mẹ và người thân của bạn luôn luôn vì bạn mà hy sinh, mà đánh đổi nhưng bạn lại cảm thấy đó là việc đương nhiên, thậm chí có khi còn thấy phiền toái. Một khi người ngoài làm một việc na ná như thế thì bạn lại sẽ hết sức cảm kích. Đây chẳng phải là giống như đã hồ đồ “cảm kích ánh trăng mà phủ nhận mặt trời” hay sao?<br />
<br />
Một cô gái đã có một cuộc tranh cãi với mẹ của mình, tức giận đến mức tông cửa chạy ra ngoài và quyết định không bao giờ trở về ngôi nhà chán ghét này nữa. Cô đã đi lang thang cả ngày ở bên ngoài, đến lúc bụng đói cồn cào, nhưng lại không có một đồng tiền nào, mà lại không muốn trở về nhà để ăn cơm. Mãi đến lúc trời tối, cô mới đi vào một quán mì, ngửi thấy mùi mì thơm tỏa ra. Cô thực sự rất muốn được ăn một bát, nhưng trên người không có tiền, chỉ có thể liên tục nuốt nước miếng.<br />
<br />
Bỗng nhiên, ông chủ quán mì ân cần hỏi han: “Cháu gái, cháu có muốn ăn mì không?”, cô gái ngượng ngùng trả lời: “à, nhưng mà, cháu không mang tiền”. Ông chủ nghe xong cười to: “haha, không sao cả, hôm nay cứ coi như bác mời cháu đi!”<br />
<br />
Cô gái quả thực không thể tin vào lỗ tai mình, cô ngồi xuống, ngay lúc đó, một bát mì được mang ra, cô ăn say sưa, và nói: “Bác chủ quán, bác thật là một người tốt!”<br />
<br />
Ông chủ quán nói,: “Ồ, sao cháu lại nói vậy?”, cô gái trả lời: “Chúng ta vốn không quen biết nhau, bác lại đối xử tốt với cháu như vậy, không giống như mẹ của cháu, hoàn toàn không hiểu được những nhu cầu và ý nghĩ của cháu, thật là bực mình!”<br />
<br />
Ông chủ quán lại cười: “haha, cháu gái, bác chẳng qua mới chỉ cho cháu một bát mì thôi, mà cháu đã cảm kích bác như thế, thế mà mẹ của cháu đã nấu cơm cho cháu hai mươi mấy năm nay, cháu chẳng phải là càng nên cảm kích mẹ của cháu hay sao?”<br />
<br />
Nghe ông chủ quán nói xong, cô gái như tỉnh giấc mơ, lập tức nước mắt trào ra, cô bỏ mặc nửa bát mì còn lại mà vội vàng chạy về nhà.<br />
<br />
Mới đến ngõ trước cổng nhà, cô đã nhìn thấy bóng mẹ xa xa, đang lo lắng nhìn quanh bốn phía cổng ra vào, trái tim cô như thắt lại, cô cảm thấy muốn nói một ngàn lần một vạn lần lời xin lỗi với mẹ của mình. Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì mẹ của cô đã nghênh đón và nói: “trời ơi, con cả ngày đã đi đâu thế này? Mau mau, đi vào nhà rửa chân tay, ăn cơm tối đi.”<br />
<br />
Tối hôm đó, cô gái mới cảm nhận được sâu sắc tình yêu của mẹ đối với mình.<br />
<br />
Khi đã quen với sự hiện diện của mặt trời, mọi người đã quên mất là nó đem lại cho mọi người ánh sáng, khi đã quen với sự chăm sóc của người thân, mọi người thường quên mất họ đã cho mình sự ấm cúng, một người quen được chăm sóc từng li từng tí thì ngược lại sẽ không thấy biết ơn, vì họ cho rằng, ban ngày đã đủ ánh sáng rồi, cho nên mặt trời là dư thừa, không cần thiết.<br />
<br />
Hy vọng trong chúng ta mỗi người đều biết mặt trời và mặt trăng, cái nào quan trọng hơn.<br />
<br />
Trong cuộc sống thực tại, chúng ta thường hay không để mắt đến những điều mình đã có, cho rằng chúng là lẽ đương nhiên, không có gì quan trọng với mình, mà lại đi phàn nàn số phận bất công, như thể là thế giới này thiếu nợ chúng ta rất nhiều thứ vậy.<br />
<br />
Kỳ thực, biết ơn cũng là một loại thái độ tích cực của cuộc sống, đúng như một số người đã nói: “Hãy cảm ơn người đã làm bạn tổn thương bởi vì họ là người đã tôi luyện ý chí của bạn, hãy cảm ơn người đã lừa dối bạn bởi vì họ đã làm phong phú thêm kinh nghiệm của bạn, hãy cảm ơn người đã coi thường bạn bởi vì họ đã làm thức tỉnh lòng tự tôn của bạn…”. Cần phải mang một tấm lòng biết ơn, biết ơn số phận, biết ơn hết thảy những người đã giúp bạn trưởng thành, biết ơn hết thảy những gì ở xung quanh mình.<br />
<br />
Để có một tấm lòng biết ơn, yêu cầu chúng ta cần phải để tâm quan sát, dụng tâm cảm ngộ, càng cần chúng ta phải biết yêu thương. Cỏ cây sinh trưởng phát triển mạnh mẽ là để báo đáp ân huệ của mặt trời mùa xuân, chim chóc liều mình kiếm ăn là để báo đáp ân huệ được nuôi nấng, cây mạ phát triển khỏe mạnh là để báo đáp ân huệ của dòng nước mát, con cái cố gắng học tập là để báo đáp công ơn sinh thành và dạy dỗ của cha mẹ.<br />
<br />
Hãy học cách biết ơn đi! Khi bạn cảm ơn cuộc đời, cuộc đời sẽ ban thưởng cho bạn ánh nắng mặt trời rực rỡ. Bạn oán trách trời đất, khả năng cuối cùng chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi! Không phải vậy sao? Mây cuốn mây bay, hoa nở hoa tàn đều đáng để chúng ta quý trọng, cảm ơn mặt trăng, càng cần phải cảm ơn mặt trời!Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-17444350799969206052015-06-25T09:29:00.000+07:002019-10-10T20:16:58.857+07:008 câu nói tuyệt vời nhất thế giớiShakespeare: “Đừng chơi đùa với cảm xúc của người khác, bởi vì bạn có thể chiến thắng cuộc chơi nhưng rủi ro là bạn có thể mất người đó vĩnh viễn.”<br />
<br />
Napoleon: “Thế giới đã phải chịu tổn thất rất lớn. Không phải vì sự tàn ác của những người xấu, mà là vì sự im lặng của những người tốt”.<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><img border="0" src="https://lh4.ggpht.com/-KKEnJeHazNg/VYtm9u6FmWI/AAAAAAAAm6A/Ugb6rwboUxc/s600/einstein.jpg.webp" /></div>Einstein: "Tôi rất biết ơn những người đã nói KHÔNG với tôi. Nhờ vậy mà tôi biết cách tự mình giải quyết sự việc."<br />
<a name='more'></a><br />
Abraham Lincoln: "Nếu tình bạn là điểm yếu lớn nhất của bạn, thì bạn chính là người mạnh mẽ nhất thế giới."<br />
<br />
Shakespeare: "Một người tươi cười không có nghĩa là họ không có nỗi buồn. Điều đó có nghĩa là họ có khả năng đối phó với nỗi buồn đó.”<br />
<br />
William Arthur: "Cơ hội giống như bình minh, nếu bạn chờ đợi quá lâu, bạn có thể bỏ lỡ nó".<br />
<br />
Hitler: "Khi bạn ở ngoài sáng, tất cả mọi thứ đều theo bạn, nhưng khi bạn bước vào bóng tối, ngay cả cái bóng của bạn cũng không đi theo bạn nữa."<br />
<br />
Shakespeare: “Đồng tiền luôn phát ra âm thanh. Nhưng tờ tiền thì luôn im lặng. Vì vậy, khi giá trị của bạn tăng lên, thì hãy luôn giữ im lặng.”Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-77749497521937706482015-01-17T12:20:00.002+07:002019-10-10T20:16:46.985+07:0011 lý do cho thấy chia tay tình đầu là điều tuyệt vời đối với bạn<b>Đối với hầu hết nhiều người thì mối tình đầu thật khó quên với những cảm xúc đầu tiên đáng quý. Chính vì vậy đánh mất mối tình đầu luôn là khoảng thời gian khó khăn, nhưng thực ra nhìn lại từ thời điểm hiện tại, chính nó lại khiến bạn thay đổi, ngày càng trưởng thành và hoàn thiện hơn.</b><br />
<br />
1. Thời kỳ hậu chia tay là khoảng thời bạn nhìn nhận lại bản thân mình một cách rõ ràng nhất và có thể rút kinh nghiệm cho việc gặp gỡ “người mới” trong tương lai.<br />
<br />
2. Lần đầu tiên trong đời, bạn thực sự xem xét kỹ lại bản thân mình là “đối tượng để yêu” như thế nào, giúp bạn biết được những lỗi lầm trong quá khứ<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<img border="0" src="https://lh4.ggpht.com/-Gtgp1ykeH1M/VLnwTz0E5XI/AAAAAAAAjYU/OSgZuTFAoXo/s320/nhung-loi-lam-da-pham.jpg.webp" /></div>
<a name='more'></a><br />
3. Bạn cũng bắt đầu biết tiết chế “cái tôi” của mình<br />
<br />
4. Việc nhận thấy những tính cách không tốt của mình sẽ thôi thúc bạn thay đổi và hoàn thiện, dần dần bạn trở thành một người độc lập và chín chắn hơn trước.<br />
<br />
5. Điều tuyệt vời nhất chính là bạn biết rõ ràng bản thân mình thực sự muốn làm gì mà trước kia có thể còn mơ hồ và chưa có định hướng rõ ràng.<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<img border="0" src="https://lh4.ggpht.com/-dmNYlD9xrx0/VLnwdjYDJ8I/AAAAAAAAjYc/AfeqtYB6CbU/s320/dinh-huong-ro-rang.jpg.webp" /></div>
6. Và khi bạn tìm thấy người mình yêu, bạn sẽ cố gắng nhiều hơn để giữ gìn và trân trọng mối quan hệ hiện tại.<br />
<br />
7. Bạn biết cách bộc lộ tính cách và thể hiện tình cảm với người yêu nhiều hơn<br />
<br />
8. Điều quan trọng là bạn biết sống vì mình, bạn biết khi nào cần đưa ra những lựa chọn và sẵn sàng đấu tranh cho những gì mình muốn.<br />
<br />
9. Bỏ qua những điều chắp nhặt bình thường, bạn mong muốn làm cho người yêu hạnh phúc là điều quan trọng nhất<br />
<br />
10. Chia tay mối tình đầu cho phép bạn tập trung nhiều hơn cho bản thân và biết cách tận hưởng cuộc sống<br />
<br />
11. Cuối cùng, bạn phải thừa nhận rằng mọi người ai rồi cũng sẽ thay đổi, kể cả bạn. Biết đâu có thể đó là khởi đầu của những điều tốt đẹp. <br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<img border="0" src="https://lh4.ggpht.com/-C6kW04SglGQ/VLk0F_5oSkI/AAAAAAAAjX8/CqpYDWoePHQ/s320/11-ly-do-chia-tay-tinh-dau.jpg.webp" /></div>
Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-42878913056382198962015-01-08T16:54:00.000+07:002019-10-10T20:16:19.002+07:00Bạn sẽ nói gì khi lâu ngày mới gặp lại nhau?<div style="text-align: justify;"><b>Tôi chia tay mối tình đầu cũng đã hai năm, anh rời thành phố bỏ lại tôi, cô gái đãng trí nên lần nào ra đường cũng lạc. Thành phố chật chội ước mơ nhưng lại quá rộng dài cho những tháng ngày xa cách.</b></div><div style="text-align: justify;"><br />
</div><div style="text-align: justify;">Trong suốt cuộc đời chúng ta phải chứng kiến rất nhiều cuộc chia xa. Có những cuộc đưa tiễn bùi ngùi ở bến sông, ga tàu, bến xe nhưng cũng có những cuộc chia ly thầm lặng biền biệt trong lòng. Để rồi không biết bao nhiêu năm tháng trôi qua chúng ta mới có cơ hội gặp lại nhau. Ở đời thiếu gì những người bạn chia tay nhau từ buổi ấu thơ, lúc còn giấu trong chiếc cặp sách tới trường là chiếc khăn quàng đỏ, gói kẹo bột và đống dây chun đủ sắc màu. Ấy vậy mà mãi đến khi đầu hai thứ tóc mới ngờ ngợ nhận ra nhau giữa một thành phố xa lơ xa lắc nào đó. Có biết bao người cứ mường tượng mãi cho một ngày gặp lại, dẫu có là tình bạn, tình yêu, hay là một thứ tình cảm gì đó chưa rõ nghĩa thì vẫn cứ là may mắn. Bởi trên đời có biết bao cuộc chia xa mà không một lần gặp lại. Và nếu chúng ta thuộc vào phần may mắn ấy thì biết nói gì khi gặp lại nhau?</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><img border="0" height="234" src="https://lh4.ggpht.com/-l3qblATR-n4/VK5TIRvCExI/AAAAAAAAjWg/5izG092rleo/s1600/Gap%2Blai%2Bnhau.jpg.webp" width="320" /></div><a name='more'></a><br />
<div style="text-align: justify;">Tôi có một người em gái con chú ruột bằng tuổi tôi. Hồi nhỏ chúng tôi thường đi hun dế, hái hoa mua cài lên đầu tranh nhau làm công chúa. Có nhiều buổi trưa nghịch đùa chán chê chúng tôi lăn ra ngủ ngon lành dưới gốc xoan già. Và bao giờ cũng vậy mỗi khi tỉnh dậy tôi đều thấy em nhìn tôi, đôi mắt tròn xoe đen láy. Hồi ấy tôi đã nghĩ em sau này nhất định sẽ là một cô gái xinh đẹp. Thế rồi năm chúng tôi mười hai tuổi thì chú thím bỏ nhau, thím dẫn em lên miền ngược kiếm kế sinh nhai. Tôi vẫn nhớ mùa đói ấy kéo dài, lê thê trong mắt tôi hình dáng em lầm lũi chạy theo mẹ trên con đường quê hun hút. Không hiểu sao ngay từ khi ấy tôi đã linh cảm được cuộc chia xa này dài lắm, rằng chúng tôi sẽ lạc mất nhau. Tôi ngồi bên gốc xoan già òa khóc, cứ tự hứa với lòng mình sau này lớn lên nhất định sẽ tìm em. Cuộc chia xa ấy lâu hơn tôi tưởng, có lẽ vì tôi cứ mải mê bận rộn với cuộc sống mà đưa ra cả trăm ngàn lý do ngụy biện cho sự trì hoãn kiếm tìm. Cho đến tận mười sáu năm sau tôi mới gặp lại em. Khi gặp lại nhau chúng tôi không nói gì chỉ khóc.</div><div style="text-align: justify;"><br />
</div><div style="text-align: justify;">Có biết bao nhiêu thăng trầm sau từng ấy tháng năm kể từ ngày đưa tiễn. Cuộc đời đâu đơn giản để kể lại với nhau bằng mấy gạch đầu dòng. Tôi chia tay mối tình đầu cũng đã hai năm, anh rời thành phố bỏ lại tôi, cô gái đãng trí nên lần nào ra đường cũng lạc. Thành phố chật chội ước mơ nhưng lại quá rộng dài cho những tháng ngày xa cách. Không chỉ là bão giông hay những biến cố của cuộc đời mới làm tôi nhớ anh. Mà ngay cả khi nghe tiếng xe nào dừng ngay cửa cổng, khi cái nồi cơm điện bỗng dưng bị hỏng, khi cái bóng đèn tít trên cao bị cháy, khi đang đi ngoài đường trời đổ mưa tầm tã mà chẳng có ai cằn nhằn vì tội đã dặn nhiều lần mà vẫn quên mang áo mưa theo. Thế nên khi gặp nhau điều đâu tiên mà tôi muốn hỏi anh là tại sao lại rời xa tôi lâu thế? Nhưng may sao câu hỏi ấy đã nén lại trong tim. Anh đã trở lại thành phố dẫu cho không phải vì tôi thì cũng đã là ấm áp. Tôi ngồi nghe anh kể về một cô gái khác mà khẽ chạnh lòng buồn nhưng chẳng phải tôi cũng có một ngã rẽ khác rồi đấy thôi. Anh dặn nếu gặp khó khăn gì cứ nói với anh một tiếng, tôi cười bảo nếu thấy buồn mời anh cứ ghé chơi…</div><div style="text-align: justify;"><br />
</div><div style="text-align: justify;">Tôi có một người bạn gái rất thân, chúng tôi lớn lên bên nhau từ thuở thiếu thời. Bạn rất giỏi võ nên lúc nào cũng nhận sẽ làm vệ sĩ cho tôi suốt đời. Ngay từ nhỏ những kẻ chuyên chặn đường bắt nạt chị em tôi đều bị bạn dọa cho một trận nhớ đời. Lớn hơn một chút bạn bảo vệ tôi trước những lời trêu ghẹo, bạn đưa vai cho tôi tựa lúc buồn, bạn đạp xe cả chục cây số lên thị xã để lùng mua cho tôi bằng được bộ sách nâng cao trong ngày biết tin tôi được chọn đi thi học sinh giỏi cấp huyện. Rồi những va vấp đầu đời tôi đều có bạn ở bên dù đôi khi những con đường mà chúng đi đã không cùng chung hướng. Bạn giỏi giang và nhiều hoài bão hơn tôi. 24 tuổi, bạn nhận học bổng đi du học và một cuộc tiễn đưa nữa đã diễn ra. Nơi mà bạn đến cách xa tôi nửa vòng trái đất, ngay cả lúc lạc quan nhất tôi cũng nghĩ thật khó để gặp lại nhau. Nhưng bạn đã trở về thăm tôi. Hôm đón bạn ở sân bay bạn hỏi tôi rằng từ bấy đến giờ đã tiễn đưa thêm bao nhiêu người nữa?</div><br />
<div style="text-align: right;"><i>Trang Rêu</i></div>Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-90418614918175646852014-09-12T06:00:00.000+07:002016-09-09T16:59:23.936+07:00Giành lấy sự sốngThầy giáo kể cho lớp mình chủ nhiệm nghe một câu chuyện:<br />
Có một con tàu du lịch gặp nạn trên biển, có đôi vợ chồng rất khó khăn mới lên đến trước mũi thuyền cứu hộ, nhưng chỉ còn thừa duy nhất 1 chỗ ngồi. Lúc này, người đàn ông để vợ mình ở lại, còn bản thân nhảy lên thuyền cứu hộ.<br />
Người phụ nữ đứng trên con thuyền sắp chìm, hét lên với người đàn ông 1 câu...<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><img border="0" height="400" src="https://lh4.ggpht.com/-8L4OdipCydA/VBFt0x4JzdI/AAAAAAAAiio/2pixgVn50kw/s1600/Mo_hinh_con_tau.jpg" width="282" /></div><a name='more'></a><br />
Kể đến đây, thầy giáo hỏi học sinh:<br />
“Các em đoán xem, người phụ nữ sẽ nói gì?”<br />
Tất cả học sinh phẫn nộ, nói rằng:<br />
“Em hận anh.”<br />
<br />
Lúc này thầy giáo chú ý đến một cậu học sinh ko trả lời, liền hỏi cậu bé.<br />
Cậu học sinh nói: “Em nghĩ người phụ nữ sẽ nói: Chăm sóc tốt con của chúng ta anh nhé!”<br />
Thầy giáo ngạc nhiên: “Em nghe qua câu chuyện này rồi ư?”<br />
Học sinh lắc đầu: “Chưa ạ, nhưng mẹ em trước khi mất cũng nói với bố em như vậy.”<br />
<br />
Thầy giáo kể tiếp:<br />
Người đàn ông được cứu sống trở về quê hương, mộ mình nuôi con gái trưởng thành. Nhiều năm sau, anh ta mắc bệnh qua đời, người con gái lúc<br />
sắp xếp kỷ vật, phát hiện quyển nhật ký của bố. Hóa ra, lúc mẹ và bố ngồi trên chiếc tàu ấy, người mẹ đã mắc bệnh nan y, trong giây phút quyết<br />
định, người chồng đã dành lấy cơ hội sống duy nhất về phần mình.<br />
Trong nhật ký viết rằng : “Anh ước gì anh và em có thể cùng nhau chìm xuống đáy biển, nhưng a không thể. Vì con gái chúng ta, Anh xin lỗi.”<br />
<br />
<b>Thiện và ác trên thế gian, có lúc lắm mối rối bời, khó lòng phân biệt, bởi vậy đừng nên dễ dàng nhận định người khác.</b>Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3397309909167842467.post-2323942085081270972014-09-11T15:22:00.000+07:002016-09-09T16:59:35.133+07:00Trò chuyện chat chit với người lạ giúp bạn vui vẻ hơn<div style="text-align: justify;"><b>Nhiều người vẫn giữ thói quen không giao tiếp với người lạ khi đi tàu, xe. Tuy nhiên, họ có thể phải xem xét lại sự thận trọng này, vì các chuyến đi sẽ trở nên vui vẻ hơn nếu chúng ta hòa đồng hơn với những hành khách khác, theo một nghiên cứu mới.</b></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><img alt="Vui vẻ hơn nhờ nói chuyện với người lạ" border="0" src="https://lh4.ggpht.com/-ok3WXOV4OPA/VBFbVSln8JI/AAAAAAAAiiY/Qs5l68Yhems/s320/tro-chuyen-voi-nguoi-la.jpg" title="Vui vẻ hơn nhờ nói chuyện với người lạ" /></div><a name='more'></a><br />
<div style="text-align: justify;">"Việc kết nối với những người lạ trên tàu,xe có thể không mang lại cùng các lợi ích lâu dài như việc kết nối với bạn bè. Tuy nhiên, những người thường xuyên đi tàu điện ngầm hàng tháng vào khu trung tâm buôn bán ở Chicago, Mỹ thông báo có các chuyến đi vui vẻ hơn nhiều, khi họ mở lời với người lạ, thay vì ngồi lặng lẽ một mình", giáo sư Nicholas Epley đến từ Trường Kinh doanh, Đại học Chicago, cho biết.</div><div style="text-align: justify;"><br />
</div><div style="text-align: justify;">Thông qua 9 thử nghiệm khác nhau, giáo sư Epley và các cộng sự phát hiện, mọi người thường cho rằng, sự tự cô lập hoặc kín tiếng sẽ khiến việc di chuyển bằng các phương tiện giao thông công cộng hoặc trải nghiệm ở phòng chờ ga tàu/xe thú vị hơn. Dẫu vậy, các cuộc thử nghiệm đã cho kết quả ngược lại.</div><div style="text-align: justify;"><br />
</div><div style="text-align: justify;">Những người tình nguyện rốt cuộc cho thấy trải nghiệm tích cực hơn từ cả việc trò chuyện lẫn khởi xướng cuộc đối thoại với người lạ có mặt trên cùng chuyến đi.</div><div style="text-align: justify;"><br />
</div><div style="text-align: justify;">Nhóm nghiên cứu cũng khám phá ra rằng, sự e sợ đã dẫn tới phần lớn hành vi xa cách của chúng ta. Cụ thể là, những người tình nguyện tiết lộ, mặc dù họ rất muốn trò chuyện cùng ai đó, nhưng trong đầu lúc nào cũng tâm niệm người khác sẽ không muốn đáp lại.</div><div style="text-align: justify;"><br />
</div><div style="text-align: justify;">Tuy nhiên, trong thực tế, "niềm vui thích của sự giao tiếp dường như mang tính truyền nhiễm. Chẳng hạn như, trong phòng chờ, những người được gợi mở trò chuyện cũng có trải nghiệm tích cực tương đương những người chủ động giao tiếp", trích báo cáo của nhóm nghiên cứu trên tạp chí Journal of Experimental Psychology.</div><br />
<div style="text-align: right;"><i>Tuấn Anh (Theo Discovery)</i></div>Nguyễn Thanh Phonghttp://www.blogger.com/profile/01168983312637071326noreply@blogger.com0